Chương 1907
“Cái gì?”
Vẻ mặt Cận Vô Trần kinh ngạc, đòn tấn công này của ông ta đã dùng đến cực hạn mà ông ta có thể, ngay cả mười vị cao thủ vương cấp ở đây cũng chỉ có thể bị viên đạn khí do nguyên khí đất trời ngưng tụ này đánh tan thành bụi, nhưng Diệp Thiên lại mạnh mẽ ngăn chặn lại được.
“Sao có thể?”
Ông ta nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt Diệp Thiên loé ánh sáng vàng, khắp người lại có làn sóng dao động huyền diệu kỳ lạ, trước giờ ông ta chưa từng thấy, chầm chậm bay về phía ông ta.
“Cận Vô Trần, buổi biểu diễn của ông, kết thúc rồi!”
Giọng điệu Diệp Thiên lạnh run, lúc này, Cận Vô Trần cảm thấy bản thân ở trước mặt Diệp thiên giống như con kiến không đáng để vào mắt.
Năm công nguyên 2020, vào ngày hai 23 tháng 11, Diệp Thiên chính thức tiến vào cảnh giới phá nguyên trên vịnh Thanh La!
Hai mắt Diệp Thiên sáng lên, đứng trước bến tàu, đạn khí khổng lồ của Cận Vô Trần đánh đến bị một sức mạnh kỳ lạ phá vỡ giữa không trung, phần sức mạnh còn lại lan rộng lại bị một vách ngăn có thể thấy rõ bằng mắt chặn lại hoàn toàn bên ngoài bên tàu, tất cả mọi người đều không bị ảnh hưởng gì.
“Sao có thể?”
Ánh mắt Cận Vô Trần cứng đờ, đạn khí này đã ngưng tụ toàn bộ đòn tấn công mạnh nhất mà ông ta có thể thực hiện khi đã tiến vào hoàng cấp, ông ta vốn muốn dùng một đòn này trực tiếp kết thúc trận chiến, nhưng không ngờ, lại bị Diệp Thiên dễ dàng ngăn lại, hơn nữa khi đạn khí bị phá vỡ, ông ta cảm nhận rõ ràng luồng sóng dao động mạnh mẽ của sức mạnh tinh thần, khiến thần hồn cứng như thép của ông ta cũng dao động dữ dội.
“Người tu luyện sức mạnh tinh thần?”
Cận Vô Trần khẽ nhíu hai mắt, kinh ngạc tột độ, vẻ mặt vẫn vô cùng khó tin.
Lúc này ông ta đã tiến vào hoàng cấp, dù đối mắt với một người tu luyện sức mạnh tinh thần thì chắc chắn cũng co thể trấn áp được, hoàng cấp không chỉ có thể nắm giữ đất trời trong tay, mà đồng thời cũng có thể khiến sức mạnh tinh thần vô hạn của mình tan vào môi trường xung quanh, khuếch tán theo nguyên khí đất trời đến vô tận, không hề thua kém nhưng cao thủ chuyên tu sức mạnh tinh thần kia.
Nhưng sức mạnh tinh thân bộc phát trên người
Diệp Thiên trong thoáng chốc kia lại khiến ông ta có cảm giác sởn cà gai ốc.
“Cận Vô Trần, màn biểu diễn của ông kết thúc rôi!”
Anh mắt Diệp Thiên lạnh băng, chiến ý trước đó
đều đã biến mất, ánh mắt nhìn Cận Về Trần giống như đang nhìn đám kiến nhỏ bé.
Khó mà tưởng tượng được, cậu lại có vẻ mặt như vậy đối với một cao thủ hoàng cấp.
“Không ổn!”
Trong lòng Cận Vô Trần cảm giác có điềm, bàn tay đánh ra một chưởng, nguyên khí đất trời ngưng tụ lại, tạo thành vách ngăn trước người.
“Ầm!”
Mặt biển đột nhiên nứt ra, hoá thành một cột nước bén nhọn, giống như trường kiếm do nước ngưng tụ lại, phóng thẳng lên trời.
“Răng rắc!”
Thanh kiếm nước khổng lồ đâm vào giữa vách ngăn, chỉ nghe thấy tiếng động giòn tan vang lên, vách ngăn đã hoá thành vô số mảnh nhỏ.