Chương 1657
“Lần này, hai sư huynh đệ chúng ta không chỉ phế tu vi của ông ta, mà còn phải bắt ông ta mở to mắt nhìn hai ta giết sạch hậu duệ của mình. Chúng ta phải khiến ông ta đau đớn không muốn sống cả đời, như thế mới có thể xóa được nỗi căm hận trong lòng chúng ta!”.
Hai vị Quỷ Vương tuyệt thế, hai tên ma đầu tà ác rong ruổi tung hoành năm xưa bay vọt đi, thoáng chốc đã biến mất trong rừng núi ngoại ô, tiến về phía Lư Thành.
Trong hội trường của trường Tam Trung, Diệp Thiên ngồi ở ghế khách mời, vừa đối phó với Lục Điềm Hi dây dưa không ngừng, vừa chống cằm, buồn chán đợi lễ kỉ niệm bắt đầu.
Trong lúc đó, những người lãnh đạo của trường mặc Âu phục đeo cà vạt lần lượt xuất hiện, ngồi xuống ở hàng ghế khách mời bên kia. Một phút sau, đèn trong cả hội trường bỗng tối lại, sau đó, một ánh đèn cực lớn chiếu xuống chính giữa sân khấu.
Vào thời khắc ánh đèn sáng lên, một bóng người xuất hiện trên sân khấu, ông ta mặc một bộ lễ phục nam màu đen, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, chính là hiệu trưởng của trường Tam Trung.
Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, quay đầu nhìn lại. Nói tới, lúc cậu nhận bài khảo sát miễn thi tuyển thẳng của trường Đại học Thủ Đô, hiệu trưởng cũng đi cùng cậu.
Hiệu trưởng cầm micro, đang định bắt đầu đọc diễn văn khai mạc đã chuẩn bị từ trước, đúng lúc đó, ánh mắt Diệp Thiên bỗng dao động, nhìn sang phía bậc thang phía bên sân khấu.
Cậu cảm nhận được một luồng khí tức sâu xa khó dò ở nơi đó khiến cậu chú ý.
“Trường Tam Trung Lư Thành cũng có vương cấp sao?”.
“Sao có thể?
Ánh mắt Diệp Thiên dao động, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Chỗ cầu thang bên cạnh sân khấu, cậu cảm nhận được một luồng hơi thở dồi dào mãnh liệt đang tiến đến gần, đây chắc chắn là một cao thủ vương cấp, hơn nữa tu vi không hề yếu hơn Điển Vinh của Phi Giáp Môn, so với vương cấp của Hoa Hạ như Long Hoàng hay đại sư Trí Đức, người này có lẽ cũng chỉ yếu hơn một chút.
Sự tồn tại như vậy, dù là ở trong trường đại học hoặc là ở trường cấp ba thì căn bản cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cậu cũng được xem như trường hợp đặc biệt.
Nhưng chuyện cậu cảm thấy tò mò là ban đầu cậu đã từng ả Lư Thành gần nửa năm nhưng chưa từng cảm nhận được nơi đó có vương cấp tồn tại, mà bây giờ, một vị vương cấp lại đột nhiên ở đây, hơn nữa còn xuất hiện ở hội trường kỷ niệm thành lập trường Tam Trung.
“Chẳng lẽ là vì lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung nên mới quay về? Hoặc nói cách khác, ông ta cũng giống mình, cũng đã từng là học sinh của Tam Trung?”
Diệp Thiên suy nghĩ trong lòng, càng cảm thấy có khả năng như vậy.
“Thật kỳ lạ!”
Cậu cảm ứng cẩn thận, đầu mày nhíu lại.
Cậu cảm nhận được vị vương cấp này, tu vi thực sự rất mạnh, hơi thở sâu không lường được, vô cùng mạnh mẽ, nhưng hơi thở này lại ngắt quãng lúc có lúc không, rất bất ổn.
“Xem ra là có vết thương cũ trên người rồi!”
Diệp Thiên gật đầu nhận định. Với tình hình này, cũng không phải một sớm một chiều mà thành, chắc chắn đã bị thương nặng, vết thương cũ không khỏi, quanh năm dồn lại tạo thành nguy cơ tiềm ẩn.
Giống như vết thương thế này thì mới đầu cũng không bị ảnh hưởng gì, hàng ngày cũng sẽ không có dị trạng gì nhưng nếu giao đấu với người khác, trong thời gian ngắn, nó cũng sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng nếu trong thời gian dài, khí tức sẽ bị cắt đứt, sức chiến đấu cũng giảm mạnh.
Cậu đưa mắt nhìn qua, xung quanh sân khấu u tối như không có gì nhưng cậu lại nhìn thấy rõ ràng, đó một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc trang phục thời Đường khoanh tay đứng chỗ cầu thang dường như đang chuẩn bị lên sân khấu.
Cậu chưa từng gặp ông lão này, nhưng hơi thở mạnh mẽ tựa như chống đỡ đất trời, vô cùng dồi dào.
Ngay khi ánh mắt cậu lướt đến, ông lão tựa như cảm nhận được gì đó cũng quay đầu nhìn phía cậu.
Ánh mắt hơi người giao nhau, sau đó Diệp Thiên thuận thế cúi đầu, ông lão thì vẫn nhìn cậu như cũ; có chút kinh ngạc.
“Cậu thanh niên này là ai, sao lại khiến mình có cảm giác nguy hiểm như gặp kẻ thù vậy?”
Ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm muốn cảm nhận một chút khác thường trên người Diệp Thiên nhưng dù ông ta quan sát cậu thế nào thì Diệp Thiên vẫn giống như dòng suối trong vắt, cảm xúc bình tĩnh như nước, duy trì sự bình thản.