Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phật ngồi xếp bằng giữa hư không, khí tức cổ xưa thánh khiết lấp đầy phạm vi mấy chục nghìn mét vuông, giống như một vị thần thái cổ giáng xuống thế gian. Một luồng cảm giác cực kỳ ngột ngạt giáng xuống, ngay cả bầu khí quyển và linh lực của khu vực này cũng trở nên chậm rãi trì trệ hơn rất nhiều.

"Đây là... dị tượng thiên địa?".

Ba đóa hoa không màu trên đỉnh đầu Diệp Thiên, cho dù với sức mạnh và uy thế của cậu hiện giờ, cũng cảm thấy một luồng uy hiếp mơ hồ.

Cậu còn nhớ Lạc Tông Diễm từng nói với cậu, đây là thủ đoạn đặc biệt mà chỉ những người tu tiên được ông trời ưu ái mới có thể sở hữu. Hơn nữa, chỉ có cường giả trên hóa thần thần phẩm mới có thể thực sự giải phóng uy năng dị tượng thiên địa.

Lần trước khi cậu được trải nghiệm uy năng của dị tượng thiên địa là lúc đối chiến với Duẫn Trung Lương ở dải Ngân Hà. Lúc đó Duẫn Trung Lương đã dùng tu vi hóa thần huy động dị tượng thiên địa, Thiên Nhai Nhược Tỉ Lân, thể hiện uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, trước mặt cậu là một tu sĩ cảnh giới thánh nhân hàng thật giá thật, hơn nữa còn là thánh nhân gần tới lục phẩm. Nếu ông ta huy động dị tượng thiên địa thì uy lực khó mà tưởng tượng được.

"Cẩn thận đấy nhóc".

Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Tông Diễm vang lên trong thần phủ của Diệp Thiên.

"Địa vị của lão già trước mặt cậu ở Đan Thần Cốc chắc chắn cao hơn cả tưởng tượng của cậu, dị tượng thiên địa ông ta thi triển cũng có ghi chép trong "Dị Tượng Kiến Văn Lục", tên là Kim Phật Đàn Trung Tọa".

"Nghe nói người trước đó thi triển dị tượng thiên địa này là sư tổ lập phái của Đan Thần Cốc, cũng chính là Đan Thần vũ trụ".

"Tuy hiện giờ cậu đã đạt tới chân lực hỗn độn cấp ba, nhưng hãy nhớ là đừng khinh địch".

Giọng nói của Lạc Tông Diễm mang theo ý nhắc nhở, trong lòng Diệp Thiên giật thót, cho dù Lạc Tông Diễm không lên tiếng, thì cậu cũng biết rất rõ sự đáng sợ của dị tượng thiên địa này.

"Kim Phật Đàn Trung Tọa sao?".

Diệp Thiên hơi nheo mắt, ý chí chiến đấu trong mắt bùng lên.

"Vậy thì để tôi được mở mang về dị tượng thiên địa mà Thần Đan vũ trụ từng tu thành đi!".

Dứt lời, cơ thể cậu như cây cung được kéo căng, lao vút vào hư không, về thẳng phía Đan Thần Tử.

"Hừ, không biết tự lượng sức!".

Thấy hành động của Diệp Thiên, Đan Thần Tử lập tức cười khẩy, giơ bàn tay lên rồi nhẹ nhàng ấn xuống.

Cùng với động tác của ông ta, Kim Phật khổng lồ đang nhắm mắt mỉm cười ở phía sau ông ta cũng giơ tay lên, ép mạnh vào hư không.

"Ầm!".

Một tiếng động lớn vang khắp cả ngôi sao, bàn tay khổng lồ khó mà hình dung của Kim Phật giống như chiếc chùy lớn giáng xuống, cả hư không run rẩy dữ dội, ngôi sao này cũng rung chuyển.

Trải qua hai lần đối đầu giữa Diệp Thiên và Đan Thần Tử, mặt đất vốn sắp tan nát đã bị đứt gãy hoàn toàn. Nếu nhìn từ đằng xa bên ngoài ngôi sao này thì có thể nhìn thấy một tinh cầu bị một bàn tay lớn xé toạc ở giữa thành hai nửa.

Không gian chỗ Diệp Thiên đứng lại càng bị bàn tay của Kim Phật che phủ hoàn toàn, hơi thở chết chóc đóng kín không gian xung quanh, sức mạnh khổng lồ đập nát không gian trong phạm vi mấy chục nghìn mét vuông thành hư vô.

Diệp Thiên ở trong không gian này, bị bàn tay khổng lồ cản lại, cậu thi triển chân lực hỗn độn, ánh sáng màu đỏ quanh người bắn ra, cố gắng chống lại kích này.

Trong hư vô vô tận, cậu và bàn tay khổng lồ va chạm mạnh với nhau, hai bên giằng co mười mấy giây, sau đó cơ thể Diệp Thiên bay ngược lại, để lại một vệt dài mấy nghìn mét.

Diệp Thiên lùi lại ba bước liên tiếp trong hư không, mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.

"Sức mạnh thật khủng khiếp!".

"Đây chính là dị tượng thiên địa do tu sĩ cảnh giới thánh nhân thi triển sao?".

Diệp Thiên thầm run lên trong lòng, cảm giác vừa rồi hoàn toàn khác với lúc đối chiến với Duẫn Trung Lương.

Tuy Thiên Nhai Nhược Tỉ Lân của Duẫn Trung Lương cũng uy lực vô song, nhưng do tu vi hạ xuống hóa thần, nên năng lượng vũ trụ có thể dẫn động cực kì hữu hạn.

Nhưng Đan Thần Tử thì khác, ông ta thuần túy dùng uy năng của thánh nhân để thi triển dị tượng thiên địa, tiếp dẫn năng lượng vũ trụ. Nếu năng lượng vũ trụ mà Duẫn Trung Lương có thể điều động là dòng suối nhỏ, thì những gì Đan Thần Tử thể hiện lúc này chính là sông lớn Trường Giang, sóng xô cuồn cuộn.

Nhưng tình hình lúc này không cho phép Diệp Thiên nghĩ nhiều, trước mặt cậu, bàn tay Kim Phật như hình với bóng, lại lần nữa đánh tới.

Phía trước kình phong áp tới, không gian vỡ vụn, nhưng Diệp Thiên không chút biến sắc, chỉ nhếch môi cười nhạt.

"Hay lắm, vậy thì hãy đánh một trận đã đời đi!".

Lúc này, sắc mặt Đan Thần Tử vô cảm, giống như lão tăng nhập thiền, ánh mắt chỉ còn sự lạnh nhạt.

Ông ta điều động năng lượng vũ trụ, khiến thân thể của Kim Phật lại đánh về phía Diệp Thiên. Còn làn da của Diệp Thiên được bao trùm bởi ánh sáng đỏ tươi, một luồng khí tức mênh mang như man hoang cũng tỏa ra.

Phệ Thiên Trường Sinh Thể!

Ngay sau đó, Diệp Thiên khẽ gầm một tiếng, hóa thành luồng sáng đỏ, đánh thẳng về phía bàn tay Kim Phật.

"Ầm!".

Âm thanh kinh thiên động địa lại vang lên, luồng sáng đỏ do Diệp Thiên hóa thành chỉ có mấy trượng, còn bàn tay Kim Phật to mấy chục nghìn mét, hai bên so sánh giống như đom đóm và mặt trăng.

Nhưng dưới đòn này của Diệp Thiên, bàn tay Kim Phật đáng sợ kia lại khựng giữa hư không, còn Diệp Thiên vẫn sừng sững bất động.

"Cái gì?".

Đan Thần Tử cảm nhận được lực cản khổng lồ truyền từ phía trước tới, cuối cùng ánh mắt cũng thay đổi.

Diệp Thiên chỉ dùng thân xác thuần túy mà chống lại được dị tượng thiên địa?

Diệp Thiên hoàn toàn không biết đến sự kinh ngạc trong lòng Đan Thần Tử, ý chí chiến đấu trong mắt cậu càng ngày càng mãnh liệt, tiếng gầm khẽ lại vang lên.

"Phá!".

Sau tiếng gầm, cậu tung một quyền ra, chân lực hỗn độn cấp ba đi kèm với sức mạnh thân xác cường hãn của Phệ Thiên Trường Sinh Thể, hai bên bổ trợ cho nhau, đồng thời bùng nổ.

Khoảnh khắc cậu ra quyền, ấn ký của ngọn lửa kỳ lân trên cánh tay trái cũng bắn ra, một luồng khí tức thiêu đốt tỏa ra. Giữa hư không, một ảo ảnh kỳ lân xuất hiện, tiếng gầm chấn động trời xanh.

"Gào!".

Quyền kình đáng sợ khó mà diễn tả thành lời bắn ra từ nắm đấm của Diệp Thiên, giống như một chùm tia sáng vũ trụ, bắn thẳng vào cự chưởng của Kim Phật.

Khoảnh khắc hai bên mới chạm vào nhau, bàn tay Kim Phật mấy chục nghìn mét này bị một quyền của Diệp Thiên hất tung lên, còn Đan Thần Tử và thánh tượng Kim Phật phía sau ông ta thì lùi lại 100m giữa bầu trời.

"Sao có thể thế được?".

Đan Thần Tử biến sắc, cánh tay phải ông ta cảm thấy đau đớn dữ dội, cả cánh tay gần như tê bại.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy lòng bàn tay của Kim Phật kia đã mơ hồ xuất hiện vết nứt dày đặc, còn đang chậm rãi lan ra.

Cú đấm của Diệp Thiên đã đánh vỡ bàn tay của Kim Phật.

"Khốn kiếp!".

Sự oán độc và tức giận trong mắt Đan Thần Tử đã lên đến đỉnh điểm, ông ta không ngờ mình đã khai mở dị tượng thiên địa, mà vẫn không áp chế được Diệp Thiên.

Ngay sau đó, ông ta không chút do dự, hai tay bắt ấn quyết khó hiểu ảo diệu, khảm vào hư không.

Sau khi đánh ra liên tiếp mười bảy ấn quyết, Kim Phật ở phía sau ông ta bỗng dưng mở mắt.

Sau đó, Kim Phật vốn trong tư thế ngồi khoanh chân bỗng cử động, đứng thẳng người lên, cơ thể hơn trăm nghìn mét chấn động thiên địa, uy áp hư không!

Lúc này, uy lực của Kim Phật Đàn Trung Tọa đã lên đến đỉnh điểm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK