“Đan Thần Cốc?”.
Nghe Đan Thần Tử nói, Diệp Thiên khẽ nheo mắt lại.
Từ ký ức tộc văn của Diệp Kình Thương và lời mô tả của Long Tuyết Viên, Diệp Thiên còn nhớ mang máng Đan Thần Cốc cũng là thế lực hạng nhất ở thế giới trung tâm Ngân Hà giống như Yêu Hoàng Điện.
Hơn nữa, khác với Yêu Hoàng Điện, Đan Thần Cốc rất nổi tiếng ở thế giới trung tâm Ngân Hà, trong các thế lực hạng nhất cũng có thanh danh cao nhất, thậm chí vượt qua Yêu Hoàng Điện.
Bởi vì Đan Thần Cốc không những là một tông môn tu tiên mà còn là một đại giáo luyện đan, chuyên tu thuật luyện đan, đệ tử trong tông môn không ai không biết ngưng đan luyện dược. Một vài độ kiếp kim tiên cũng cực kỳ coi trọng bảo đan thần dược do đại năng trong cốc luyện ra.
Do đó, nhiều thế lực vượt trên hạng nhất cho đến một vài thế lực đế cấp cũng có liên quan đến Đan Thần Cốc, mối quan hệ rất tốt.
Có thể nói mặc dù Đan Thần Cốc là thế lực hạng nhất, nhưng nội tình và mạng lưới quan hệ của họ không thua kém gì thế lực trên hạng nhất, thậm chí có thể so sánh với thế lực đế cấp.
Diệp Thiên không ngờ trong một ngày ngắn ngủi, cậu lại gặp được hai tu sĩ thánh nhân, một thuộc Yêu Hoàng Điện, một thuộc Đan Thần Cốc.
Bây giờ Yêu Hoàng Điện do Đông Hoàng Thái Nhất quản lý, Diệp Thiên biết được điều này từ anh em nhà họ Mão ở thiên hà Xích Minh, do đó trước khi đến thế giới trung tâm Ngân Hà, Diệp Thiên đã coi Yêu Hoàng Điện là thế lực thù địch.
Ngược lại, Đan Thần Cốc không hề có thù hận gì với cậu, có thể nói là không liên quan.
Dù là vậy, bây giờ đối mặt với tam trưởng lão của Đan Thần Cốc, cậu không có chút thù hận nào, ngược lại cười nhẹ.
“Đan Thần Cốc thì đã sao?”.
“Trường Sinh Hỏa Đằng đã thuộc về tôi, nếu ông biết điều thì lui ra, giữa chúng ta có thể bình an vô sự!”.
“Nếu ông cố chấp lấy Trường Sinh Hỏa Đằng, bất kể là ông hay là Đan Thần Cốc, tôi cũng không ngại chiến đấu!”.
Giọng nói Diệp Thiên bình thản nhưng lại kiên định, Đan Thần Tử nghe ra được sự quyết đoán, chắc như đinh đóng cột trong giọng nói của cậu.
Lần đầu tiên ông ta thấy có người muốn khai chiến với Đan Thần Cốc nhẹ nhàng dứt khoát, không hề do dự như vậy.
Giờ phút này, bản thân ông ta cũng hơi nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên. Suy cho cùng, trên khắp thế giới trung tâm Ngân Hà, người vừa mở miệng đã tuyên bố khai chiến với Đan Thần Cốc thật sự quá ít.
Nếu là thứ khác, Đan Thần Tử không nắm được thân phận Diệp Thiên, không biết thực lực thật sự của Diệp Thiên thì buông tay cũng đành. Nhưng đây là Trường Sinh Hỏa Đằng, ông ta không muốn thỏa hiệp.
Bởi vì Trường Sinh Hỏa Đằng là thứ thiết yếu nhất để ông ta luyện chế Cửu Chuyển Long Hồn Đan. Nếu không có Trường Sinh Hỏa Đằng, Cửu Chuyển Long Hồn Đan sẽ không thể thành, tổn thất khó mà đong đếm.
Do đó, hôm nay bất kể Diệp Thiên có thân phận gì, ông ta cũng sẽ không buông Trường Sinh Hỏa Đằng ra. Cho dù Diệp Thiên xuất thân từ thế lực đế cấp, ông ta cũng phải liều mạng.
Suy cho cùng, nếu Đan Thần Cốc sử dụng toàn bộ sức mạnh cũng chưa chắc đã sợ thế lực đế cấp. Đây chính là sự kiêu ngạo và nội tình của một đại giáo luyện đan hàng đầu thế giới trung tâm Ngân Hà.
“Muốn tôi từ bỏ Trường Sinh Hỏa Đằng là chuyện không thể!”.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, giọng nói lạnh đi.
“Tôi không biết rốt cuộc cậu có thân phận gì hay xuất thân từ thế lực trên hạng nhất, thậm chí là thế lực đế cấp nào, nhưng tôi phải có bằng được Trường Sinh Hỏa Đằng này!”.
“Nếu cậu chịu chủ động bỏ Trường Sinh Hỏa Đằng, tôi có thể dùng một viên “Âm Dương Long Huyền Đan” để trao đổi với cậu. Chắc cậu biết Âm Dương Long Huyền Đan này có lợi ích rất lớn đối với tu sĩ nguyên anh. Đối với tu vi nguyên anh thần phẩm của cậu mà nói, ít nhất có thể nâng cao tu vi của cậu lên đến thần anh thất biến thậm chí bát biến!”.
“Nếu cậu vẫn cố chấp giữ Trường Sinh Hỏa Đằng không buông thì đừng trách Đan Thần Tử này không nể tình. Cho dù có chiến đấu đến chết, tôi cũng phải giành Trường Sinh Hỏa Đằng về tay!”.
Đan Thần Tử là tam trưởng lão của Đan Thần Cốc, tung hoành trung tâm Ngân Hà mấy trăm nghìn năm, sao lại sợ một kẻ sinh sau đẻ muộn?
“Vậy sao?”, Diệp Thiên nghe vậy, không cho ý kiến.
“Nếu vậy thì ra tay đi!”.
Cậu vừa dứt lời, tay đã vung ra một quyền.
Tam Tuyệt Quyền, Vãn Thiên Khuynh!
Một quyền của cậu vung ra, chân lực hỗn độn cấp ba bùng phát bên ngoài nắm đấm, ánh sáng đỏ tươi giống như ánh mặt trời lan toả giữa bầu trời.
Chu vi mấy chục nghìn mét không trung hoàn toàn chao nghiêng dưới một quyền này, hiện ra hỗn độn sao trời, vô số không gian vỡ ra tạo thành những vết nứt thật dài.
“Khốn nạn!”.
Đan Thần Tử không ngờ Diệp Thiên lại ra tay dứt khoát như vậy, lập tức quát giận, chân lực toàn thân điên cuồng chấn động.
“La Ma Thủ!”.
Ông ta vung ống tay áo, năm ngón thò ra từ trong tay áo, một chưởng ấn khổng lồ đánh vào hư không, đối chọi với quyền kình Diệp Thiên đánh ra.
“Vù vù!”.
Hai bên va chạm, tiếng động lớn vang vọng toàn bộ ngôi sao nơi có núi Vân Vụ, một vùng đất liền rộng mấy chục cây số bị đánh chìm, hiện ra vết nứt như vực sâu.
Chưởng lực và quyền kình giằng co một hồi lâu rồi đồng loạt nổ tung, cơ thể Diệp Thiên và Đan Thần Tử đồng thời chấn động. Nhưng lần này Đan Thần Tử không hề lùi bước, ngược lại Diệp Thiên không ngừng đạp chân lùi về sau, dưới bàn chân nổ ra sóng khí.
Qua đòn này, Diệp Thiên lại rơi xuống hạ phong.
Nhưng Đan Thần Tử lại không hề vui vẻ gì, ngược lại vẻ mặt càng thâm trầm hơn.
Đòn tấn công này ông ta dùng La Ma Thủ, thần thông truyền thừa của Đan Thần Cốc, uy lực mạnh gấp đôi một chưởng ông ta thuận tay đánh ra trước đó, nhưng chỉ có thể đánh lùi Diệp Thiên tu vi nguyên anh thần phẩm ra xa mười trượng. Đây là khái niệm gì?
Điều này chứng tỏ Diệp Thiên với tu vi nguyên anh thần phẩm, không hề sử dụng bất cứ thần thông bí pháp gì, vượt qua khoảng cách mười mấy cảnh giới nhỏ mà đấu ngang tài ngang sức với ông ta.
“Thằng nhóc này rốt cuộc là quái thai từ đâu ra?”.
Trái ngược với Đan Thần Tử đang kinh ngạc, Diệp Thiên lại mỉm cười, trong ánh mắt ý chí chiến đấu dâng cao.
“Đã ghiền!”.
Cậu nắm chặt năm ngón lại, khẽ lẩm bẩm. Cậu không ngờ uy lực của chân lực hỗn độn cấp ba lại mạnh đến mức này.
Tu vi của Đan Thần Tử mạnh hơn Hắc Ma Yêu Thánh đã bị cậu đánh lùi lúc trước nhiều, ít cũng phải thánh nhân tứ phẩm.
Cậu không sử dụng tam hoa tụ đỉnh, cũng không sử dụng Phệ Thiên Trường Sinh Thể, chỉ dùng chân lực hỗn độn đơn thuần đánh ra thức mạnh nhất của Tam Tuyệt Quyền mà đã gần như không thua kém gì Đan Thần Tử, chân lực hỗn độn cấp ba tăng cường cho thực lực đúng là khó mà tưởng tượng.
Diệp Thiên không khỏi âm thầm cảm khái, nếu tu luyện chân lực hỗn độn đến cấp năm cao nhất thì sẽ còn chấn động đến mức nào?
Chẳng trách thời vũ trụ sơ khai, thần tử Hỗn Độn trong ngũ đại thần tử có thể dùng sức một người áp đảo bốn thần tử còn lại.
Chân lực hỗn độn đã không còn là một trong năm sức mạnh cao nhất của vũ trụ, mà là chân chính thống trị vũ trụ, không tìm được đối thủ.
“Nếu đã như vậy thì tôi không khách sáo nữa”.
Vừa nghĩ đến đó, Diệp Thiên nhếch miệng cười, trong mắt toả ra ánh sáng thần.
Ba đóa hoa không màu ngưng tụ trên đỉnh đầu, sau đó lặng lẽ nở rộ.
Chân lực hỗn độn cấp ba có sự gia trì của tam hoa tụ đỉnh, một luồng khí tức hỗn độn giống như vũ trụ sơ khai lập tức tuôn ra. Ngay cả vũ trụ cũng như bị nó lây lan, những ngôi sao cách Diệp Thiên không xa đều rung chuyển.
Khoảnh khắc sức mạnh Diệp Thiên bùng phát, nơi thần điện sừng sững mấy cột trụ chống trời ở hư không xa xôi nào đó không biết tên, một đôi mắt đột nhiên mở bừng.
“Đây là… khí tức của chân lực hỗn độn?”.
Bóng người đó lộ vẻ nghiêm nghị, nhưng lại kèm theo sự phấn khởi khó giấu.
“Im ắng lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?”.
“Cũng tốt, để tôi xem thần tử Hỗn Độn trong lần luân hồi này rốt cuộc có năng lực gì!”.