Chương 1758
Từ sau khi Diệp Thiên náo loạn nhà họ Phùng của Quý Thành tỉnh Kiềm, cứu vớt tập đoàn Phi Ngư, ông ta đã sớm coi Diệp Thiên là ân nhân có ơn tái sinh, cũng là con rể tốt nhất trong lòng ông ta rồi, những người còn lại, cho dù xuất sắc như nào, ông ta đều chướng mắt.
“Ôi!”. Bỗng nhiên Hà Tuệ Mẫn thở dài, hơi buồn rầu nói: “Cũng không biết bây giờ thằng bé Tiểu Thiên đang ở nơi nào?”
Tiếu Lâm nghe vậy cũng hơi dừng lại, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu Thiên, cậu ấy đã nắm giữ một tỉnh, hơn nữa còn có thân phận và thực lực không tầm thường, dựa vào địa vị của cậu ấy, tầm nhìn sớm đã không chỉ giới hạn trong tỉnh Xuyên, chỉ có cả nước, thậm chí cả thế giới mới là võ đài của cậu ấy!”
“Đến cảnh giới của cậu ấy, có lẽ vẫn còn chút tình cảm với chúng ta, nhưng chắc chắn đã phai nhạt rất nhiều, những gì cậu ấy làm cho gia đình chúng ta đã đủ nhiều rồi, chúng ta còn có thể mơ ước xa vời gì nữa chứ? Chỉ hi vọng cậu ấy có thể làm việc thuận lợi, thế như chẻ tre, lên nhanh như diều gặp gió!”
Hà Tuệ Mẫn khẽ gật đầu, vẻ buồn rầu trên mặt càng đậm: “Thằng bé Tiểu Thiên này, cách lần gặp mặt trước đã sắp tám tháng rồi một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, em lại không dám gọi điện thoại cho cậu ấy, sợ quấy rầy cậu ấy, anh nói xem, có phải cậu ấy sắp quên chúng ta rồi không?”
Tiếu Lâm còn chưa trả lời, đột nhiên một tiếng nói ở bên cạnh bọn họ vang lên.
“Cô Hà, dù tám tháng không gặp hay tám năm không gặp, sao cháu có thể quên cô chứ?”
Tiếng nói vang lên, cơ thể hai vợ chồng chợt cứng lại!
Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vừa mới nói đến Diệp Thiên, đang chuẩn bị dặn dò cho lên món, thì chợt âm thanh quen thuộc truyền đến tai hai người, hai người họ chợt cứng người.
Bọn họ đều cho rằng bản thân bị ảo giác nghe nhầm, nhưng âm thanh quen thuộc lại vang lên lần nữa.
“Chú Tiếu, cô Hà, đã lâu không gặp!”
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt bọn họ.
Hai vợ chồng mở lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi, cứng đờ mọt lúc bọn họ mới đột nhiên phản ứng lại.
“Tiểu Thiên?”
Diệp Thiên tay cầm quà, đưa qua bằng hai tay, vẻ mặt mỉm cười ấm áp.
“Ngại quá, chú Tiếu, cô Hà, cháu nên đến thăm hỏi từ sớm rồi, chỉ là mãi vẫn không có thời gian!”
“Đây là chút tâm ý của cháu!”
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm nào quan tâm đến việc nhận quà, hai người đều bước lên, nhất là Hà Tuệ Mẫn, bà ấy lập tứ kéo lấy Diệp Thiên, giọng điệu kích động.
“Trời đất, Tiểu Thiên, đúng là cháu thật rồi, cuối cùng cháu cũng chịu quay về thăm cô rồi!”
Bà ấy quan sát Diệp Thiên từ trên xuống dưới, tựa như đang nhìn đứa con trai xa nhà đã lâu, vô cùng dịu dàng.
“Đúng vậy Tiểu Thiên à, cô Hà cháu gần như ngày nào cũng nhắc đến cháu với chú cả, cứ muốn gọi cháu về thăm, ăn cùng cô chú bữa cơm, hôm nay cuối cùng cũng trông mong cháu về rồi!”
Tiếu Lâm vừa nhận lấy quà, vừa vỗ vai Diệp Thiên, giọng điệu thổn thức.
“Cái này là do cháu, vẫn không có thời gian rảnh, chú Tiếu và cô Hà cũng đừng giận cháu đây!”
Diệp Thiên khẽ sờ đầu, thái độ khiêm nhường, khẽ cười tạ lỗi với hai người họ.
Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm cũng không quan tâm đến khách khứa khác, kéo Diệp Thiên ngồi xuống, hỏi thăm Diệp Thiên mấy tháng nay đi đâu đến đâu, vô cùng quan tâm, Diệp Thiên cũng trả lời toàn bộ, chỉ tránh nhắc những vấn đề mấu chốt nhạy cảm thôi.