Diệp Thiên đứng lên khỏi bàn ăn, một tay bóp nát bình rượu trong tay, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Thần trên ghế chủ vị.
Xung quanh cậu là mấy chục nguyên anh đang nằm la liệt dưới đất, người mạnh nhất thậm chí có tu vi nguyên anh thất phẩm cũng không chống nổi một cái phẩy tay của cậu.
Giờ phút này bọn họ mới tin chàng trai trước mặt chính là người đã giết Dương Diệt Sinh.
Khoảnh khắc nhìn thấy các nguyên anh của Thiên Thần Tông bị đánh bại, ánh mắt ông ta cũng lóe lên sự kinh ngạc.
Ông ta vốn định từ từ giải quyết, lôi kéo là chính, tìm cơ hội để Diệp Thiên đóng góp vào việc càn quét dải Ngân Hà.
Dù sao, tuy hiện giờ Thiên Thần Tông trấn áp được dải Ngân Hà, nhưng dải Ngân Hà quá rộng lớn, còn rất nhiều đại giáo cường tộc ở vùng xa xôi, không thể quét sạch cùng lúc. Nếu có sự gia nhập của Diệp Thiên, thì chuyện này sẽ được hoàn thành chóng vánh và dễ dàng hơn.
Chờ xong xuôi mọi việc, ông ta lại giết Diệp Thiên, vậy là Thiên Thần Tông sẽ trở thành sự tồn tại bá chủ duy nhất của dải Ngân Hà.
Đương nhiên, ông ta cũng đã tính đến kết quả tệ nhất, đó là bất đồng quan điểm với Diệp Thiên trong bữa tiệc. Nếu quả thực như vậy, ông ta sẽ trực tiếp ra tay, giết luôn Diệp Thiên. Mấy chục nguyên anh này mỗi người giữ một linh phù được chế từ thần niệm, yên lặng quan sát, nếu tình hình căng thẳng, sẽ đồng thời ra tay bày trận.
Nhưng không ngờ, từ lúc đặt chân vào đại sảnh, Diệp Thiên đã phát giác ra âm mưu của ông ta, hơn nữa còn không có ý định đàm phán hay trả giá, cứ thế ra tay khiến tất cả những người này bị thương.
"Cậu... cũng là một tu sĩ luyện thần?".
Tiêu Thiên Thần đanh mắt nhìn Diệp Thiên, sắc mặt vô cùng âm trầm, ý cười đã biến mất hoàn toàn.
Ông ta chắc chắn linh phù thần niệm do các tu sĩ nguyên anh này nắm giữ đều cực kì bí mật, không chút dao động. Nếu không phải tu sĩ luyện thần thì tuyệt đối không thể phát giác ra những linh phù này nhanh như vậy được.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là Diệp Thiên cũng là tu sĩ luyện thần, nên cậu mới nhạy cảm như vậy, lập tức phát hiện ra linh phù.
"Vậy thì sao nào?", Diệp Thiên cười như không cười nói: "Pháp môn luyện thần ở dải Ngân Hà đâu phải của mỗi Thiên Thần Tông các ông!".
"Khỏi cần nhiều lời, muốn ra tay thì đừng lãng phí thời gian nữa. Tôi cũng rất muốn được biết rốt cuộc ông dựa vào đâu, mà không tiếc giết cả trưởng lão đồng môn để dụ tôi đến đây".
Mỗi câu nói của Diệp Thiên lại khiến sắc mặt Tiêu Thiên Thần càng trầm hơn, đến cuối cùng, ánh mắt ông ta chỉ còn sự lạnh lẽo.
"Cậu giỏi lắm Diệp Lăng Thiên, biết tỏng là tôi dụ cậu đến, mà vẫn dám nghênh ngang, đơn thương độc mã đến đây".
Ông ta vẫn ngồi bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng: "Nếu cậu đã nóng lòng muốn chết như vậy, thì tôi sẽ cho cậu toại nguyện".
"Trưởng lão Thiên Thần Tông, kết trận!".
Dứt lời, mấy chục luồng khí tức thần niệm cường hãn bất ngờ bùng phát, chính là mấy chục nguyên anh bị Diệp Thiên làm cho chấn thương.
Tuy bọn họ bị thương, nhưng đó chỉ là thân xác, chứ thần niệm không mảy may bị làm sao. Mấy chục người đồng thời nhặt linh phù thần niệm bị rơi dưới đất lên, trong mắt nổi lên thần quang.
"Soạt!".
Từng luồng sức mạnh thần niệm lan ra đại sảnh, bao trùm toàn bộ trần nhà mấy nghìn mét vuông, tầng tầng lớp lớp, dệt thành một tấm lưới thần niệm, ập từ trên trời xuống.
"Thần niệm trói thương long!".
Bọn họ khẽ quát một tiếng, giờ phút này, bọn họ huy động toàn bộ sức mạnh thần niệm, được sự gia trì của linh phù thần niệm, sức mạnh thần niệm che trời rợp đất, nhìn mà kinh hãi.
Dao động khủng khiếp của tấm lưới thần niệm cũng chỉ cách hóa thần giả một chút, đủ để thấy pháp trận này mạnh đến mức nào. Nếu pháp trận này không phải do mấy chục nguyên anh, mà là mấy chục hóa thần đồng thời phát động, thì đúng là trói được cả thương long thật.
Diệp Thiên nhìn tấm lưới thần niệm đang ập xuống kia, cười khẩy.
"Tiêu Thiên Thần, thủ đoạn này mà cũng đòi bắt tôi sao?", khi tấm lưới thần niệm chỉ còn cách đỉnh đầu cậu nửa xích, thì Diệp Thiên có hành động. Cậu chỉ giơ tay lên, trên cánh tay lóe lên ánh sáng xanh tím, đánh một quyền ra.
Kiểu thứ ba của Tam Tuyệt Quyền, Chấn Vũ!
Sức mạnh một quyền, chấn động vũ trụ, chỉ thấy một quyền ấn khổng lồ nghìn mét đội đất nhô lên, đánh thẳng vào chính giữa tấm lưới thần niệm.
Hai bên mới chạm vào nhau, tấm lưới thần niệm đã bị quyền ấn xanh tím đánh tung lên trời.
Tấm lưới thần niệm còn không chống nổi một cú đấm của Diệp Thiên.
"Diệp Lăng Thiên, cậu tưởng rằng chỉ có bọn họ thôi sao?".
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng vang lên, chỉ thấy một chiếc bóng xinh đẹp quét ngang hư không, bay vèo từ bên ngoài đại sảnh vào, chân sen khẽ điểm, đã hạ xuống tấm lưới thần niệm.
Thần mang trong mắt cô ta chợt lóe, dao động thần niệm mạnh mẽ ập xuống, trong chớp mắt đã gia trì cho tấm lưới. Tấm lưới vốn bị quyền ấn hất lên, lập tức nặng nề như núi, nhanh chóng ép quyền ấn của Diệp Thiên xuống.
"Hóa thần giả?".
Ánh mắt Diệp Thiên hơi đanh lại, nhìn về phía bóng dáng áo trắng trên đỉnh đầu, chính là Cổ Khê Nhược.
Tông chủ đương nhiệm của Thiên Thần Tông, vị hóa thần giả không kém cạnh gì Dương Diệt Sinh, đã ra tay!
Thần lệnh của Cổ Khê Nhược như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, cộng thêm sức mạnh thần niệm của mấy chục nguyên anh này, giống như rất nhiều trụ thép tinh to nhỏ không đều cuốn vào nhau, tạo thành một cây định hải thần châm.
Trên đỉnh đầu Diệp Thiên, cảm giác chèn ép đáng sợ như Thái Sơn đè xuống.
Nhưng sắc mặt cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, cậu giơ bàn tay ra, ánh sáng xanh tím dao động trong lòng bàn tay, chân lực hỗn độn lập tức gia trì lên quyền ấn. Quyền mang tỏa ra, chiếu rọi đại sảnh, giữ tấm lưới thần niệm lơ lửng giữa không trung.
Trong đại sảnh lập tức hình thành thế giằng co, còn Tiêu Thiên Thần thấy thế, bàn tay hơi nhúc nhích, nhưng vẫn chưa ra tay, mà im lặng quan sát.
Ông ta không chắc chắn pháp trận này cộng thêm Cổ Khê Nhược có thể trấn áp được Diệp Thiên hay không. Nhưng cho dù không trấn áp được, thì ông ta cũng không vội ra tay.
Ông ta đang chờ sức mạnh của Diệp Thiên bị suy yếu, đến lúc đó bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau mới là ổn thỏa nhất.
"Thần Niệm Ngưng Đao!".
Mũi chân Cổ Khê Nhược điểm vào chính giữa tấm lưới thần niệm. Thấy Diệp Thiên gồng mình chống được, ánh mắt cô ta lóe lên tia lạnh lẽo, sức mạnh thần niệm ngưng tụ thành từng lưỡi đao bằng gió rét lạnh thấu xương, lách quá khe hở nhỏ xíu của tấm lưới thần niệm, đâm về phía Diệp Thiên.
Những đao gió này chỉ bằng lòng bàn tay, dài mấy xích, nhưng vô cùng rắn chắc, số lượng cực nhiều, lên đến mấy trăm.
Trong đại sảnh chỉ thấy đao gió dày đặc, xuyên vào tấm lưới thần niệm, trong chớp mắt hóa thành cơn sóng lưỡi đao, từ các vị trí khác nhau, đâm về phía bụng hông của Diệp Thiên.
Diệp Thiên dùng một tay chống trời, cảm giác kình phong xung quanh ép xuống. Cậu cũng khẽ quát một tiếng, ánh sáng xanh tím trên người bỗng bắn ra, chân lực hỗn độn lấy cậu làm trung tâm, tỏa ra một luồng sáng xanh tím, sức mạnh lan ra xung quanh.
"Keng keng!".
Gần như tất cả mấy trăm lưỡi đao gió thần niệm đều va vào luồng sáng xanh tím này, phát ra tiếng va chạm leng keng vui tai.
Nhưng dù số đao gió thần niệm này tấn công kiểu gì, thì luồng sáng cũng chỉ hơi lắc lư, chứ không hề bị làm sao.
Trong lúc chống lại những đao gió thần niệm này, cậu bỗng lật bàn tay còn lại ra, một lưỡi lửa được kéo ra từ lòng bàn tay.
Sau đó lưỡi lửa nổ tung, hóa thành những đốm lửa ngập trời, liên kết với nhau, ngưng tụ thành một bàn tay lửa che trời rợp đất.
Kỳ Lân Chân Hỏa, Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!