Từ bậc thang lơ lửng lên tiên sơn, đến thẳng cổng chính của Chân Vũ Thánh Môn là 9999 bậc thềm bằng đá, mang ý nghĩa tông môn quan trọng. Bọn họ cho rằng vạn vật vũ trụ đều có chín mặt, ngôi sao là chín, trời là chín, đất là chín, sinh linh là chín, chín sinh vạn vật.
Khi Diệp Thiên đặt chân lên bậc thềm thứ 100, thì bước chân bỗng dừng lại.
"Càng nhìn càng thấy ngứa mắt!".
Ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, sau đó bất ngờ giơ tay lên, ngón tay hướng từ trên xuống dưới, khẽ vạch qua.
"Vèo!".
Chỉ thấy một tia sáng trắng chói mắt quét ngang hư không, hóa thành một luồng kiếm mang vạn trượng, bổ từ trên trời xuống, cắt ngang hơn 9000 bậc thềm này.
Kiếm mang chém xuống, một con đường kéo dài từ dưới chân Diệp Thiên chếch lên trên, cuối cùng đến thẳng trước hai cánh cổng bằng đồng vàng của Chân Vũ Thánh Môn.
"Ầm!".
Một tiếng động lớn vang lên, hai cánh cổng cao mười mấy trượng lập tức nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn.
"Có chuyện gì vậy?".
Vô số đệ tử môn nhân ở trong Chân Vũ Thánh Môn cả kinh, mười mấy đệ tử cách cánh cổng gần nhất đều ngoảnh sang nhìn, vẻ mặt kinh hãi.
Cổng của Chân Vũ Thánh Môn bị phá, có người tìm đến gây sự?
Phải biết rằng, tuy Chân Vũ Thánh Môn chỉ là thế lực siêu hạng nhất, nhưng tương truyền phía sau bọn họ có một sự tồn tại đỉnh cấp của vũ trụ chống lưng, thế nên ngay cả một số thế lực đế cấp cũng không muốn động vào.
Kiểu đánh đến tận sơn môn của Chân Vũ Thánh Môn như thế này thì lại càng chưa bao giờ nghe tới.
Trong lúc bọn họ vẫn đang hốt hoảng, thì Diệp Thiên đã đặt chân đến cổng.
"Hóa thần nhất phẩm?".
Các đệ tử thấy thế thì đều biến sắc.
Diệp Thiên còn trẻ như vậy đã có tu vi hóa thần nhất phẩm, dù ở Chân Vũ Thánh Môn thì cũng đủ để được chọn làm đệ tử nòng cốt, được thất đại thánh giả của Chân Vũ Thánh Môn đích thân dạy dỗ.
Nhưng bọn họ vẫn không hiểu, một hóa thần nhất phẩm bé nhỏ thì lấy đâu ra dũng khí và tư cách mà dám công khai phá hoại cánh cổng của Chân Vũ Thánh Môn chứ?
Đúng lúc này, một đệ tử với tu vi nguyên anh thần phẩm bỗng cất bước đi tới, khẽ quát Diệp Thiên: "Ngông cuồng to gan, dám phá sơn môn của chúng tôi?".
"Nếu thức thời thì mau bó tay chịu trói, chờ các vị trưởng lão xử lý đi!".
Tuy người này chỉ là nguyên anh thần phẩm, nhưng có danh vọng cực cao trong số các đệ tử ngoại môn và nội môn, địa vị chỉ đứng sau đệ tử nòng cốt, nên đương nhiên rất cao ngạo.
Dù Diệp Thiên là hóa thần nhất phẩm, nhưng hắn tự nhận nếu mình thi triển các con át chủ bài thì cũng không phải sợ.
"Soạt!".
Đúng lúc người này vừa dứt lời, các đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn kinh ngạc nhìn thấy một sợi dây máu lao vút ra từ cổ hắn, đầu của hắn cũng chậm rãi lìa khỏi người.
"Bịch!".
Cho đến khi cái đầu rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề, thì các đệ tử mới hoàn hồn.
Đệ nhất đệ tử chỉ sau các đệ tử nòng cốt cứ thế chết rồi sao?
"Rốt cuộc anh là..."
Các đệ tử vô cùng kích động, đang định điều động chân lực, cùng liên thủ đối phó với Diệp Thiên, thì cánh tay cậu bỗng run lên, bắn ra mười mấy luồng khí nhẫn liên tiếp, chém tan xác mấy chục đệ tử ở xung quanh.
"Soạt!".
Trong Chân Vũ Thánh Môn, linh hồn nát vụn, máu thịt tung tóe, tất cả đều được Hoa Lộng Ảnh đứng bên ngoài Chân Vũ Thánh Môn thu vào đáy mắt.
Lúc này, tâm hồn của cô ấy và Diệp Thiên đã kết nối mật thiết, tất cả những gì Diệp Thiên nhìn thấy như được chiếu trước mắt cô ấy, nên cô ấy nhìn thấy rất rõ ràng.
"Không, đừng!".
Nhìn thấy các sư huynh sư đệ đồng môn ngã xuống vũng máu, trong lòng Hoa Lộng Ảnh phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng cổ họng cô ấy chỉ động đậy, chứ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Diệp Thiên đã phong tỏa toàn bộ sức mạnh và hành động của cô ấy, cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra mà không làm được gì.
Trong tầm mắt của cô ấy, Diệp Thiên chậm rãi đi trong Chân Vũ Thánh Môn, mỗi bước giết mấy chục người. Không đến ba phút, Diệp Thiên đi được năm mươi bước, Chân Vũ Thánh Môn đã có hơn nghìn đệ tử mất mạng.
Nhưng ánh mắt Diệp Thiên không có bất cứ chút thương xót đồng tình nào, lại càng không có ý định nương tay, bất cứ ai ở trong phạm vi thần niệm của cậu bao trùm đều bị cậu thẳng tay chém chết.
Các đệ tử ngoại môn và nội môn này, người mạnh nhất chỉ là nguyên anh thần phẩm, còn Diệp Thiên là hóa thần nhất phẩm. Nếu không khai mở hình thái cuồng nộ, tam hoa tụ đỉnh và sức mạnh tộc văn, thì có thể sánh với thánh nhân, những người này sao có thể chống lại một kích của cậu chứ?
Những tiếng kêu thảm thiết vang khắp Chân Vũ Thánh Môn, mùi máu tanh cũng càng ngày càng nồng. Lúc này, cuối cùng các đệ tử nòng cốt cũng nhận được tin, vội vàng ùa tới.
Khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm ở đây, các đệ tử nòng cốt không khỏi phát ra tiếng rít gào như dã thú.
"Khốn kiếp, rốt cuộc mày là ai?".
Một thanh niên dẫn đầu lao tới, khí tức bắt đầu tỏa ra bốn phía, cuối cùng khóa chặt lấy Diệp Thiên.
"Chính mày giết người của Chân Vũ Thánh Môn tao?".
Anh ta vô cùng giận dữ, lên tiếng chất vấn Diệp Thiên.
Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng liếc mắt tới, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thanh niên vừa lên tiếng bỗng khựng lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Là mày?".
Anh ta chỉ tay vào Diệp Thiên, cánh tay cũng run lên bần bật, giọng nói tỏ vẻ vô cùng khó tin.
Người thanh niên này không phải ai khác, mà chính là một trong hai hóa thần cùng Hoa Lộng Ảnh đến dải Ngân Hà lúc trước - Lạc Tinh!
Đứng bên cạnh Lạc Tinh là đệ tử thứ hai của Thanh Dương Thánh Giả - Phùng Thiên Mạch, hắn cũng nhận ra Diệp Thiên ngay lập tức.
Lúc trước bọn họ đến dải Ngân Hà điều tra nguyên nhân Thiên Thần Tông bị tiêu diệt, kết quả gặp phải Diệp Thiên. Vốn tưởng dựa vào tu vi hóa thần thì bọn họ có thể dễ dàng nghiền nát Diệp Thiên nguyên anh tứ phẩm, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại lần lượt đánh bại Lạc Tinh và Phùng Thiên Mạch, khiến hai thiên chi kiều tử nằm trong tốp năm của Chân Vũ Thánh Môn không còn sức đánh trả, cuối cùng vẫn phải nhờ Hoa Lộng Ảnh yểm hộ, lợi dụng pháp bảo không gian bỏ chạy.
Tuy sự việc đã qua rất lâu, nhưng khuôn mặt của Diệp Thiên vẫn hằn sâu trong đầu bọn họ, ngày nào cũng khiến bọn họ giật mình tỉnh dậy giữa đêm.
Và bọn họ cũng không thể ngờ người đàn ông giống như ác mộng của bọn họ lại đặt chân đến sơn môn của Chân Vũ Thánh Môn không chút kiêng dè như vậy.
Diệp Thiên cũng nhìn thấy Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh, ánh mắt bình thản.
"Lần trước, tôi để hai người các anh trốn thoát, lần này liệu các anh còn cơ hội không?".
Diệp Thiên vừa dứt lời, hai thiên kiêu đỉnh cấp của Chân Vũ Thánh Môn chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, lập tức quay đầu bỏ chạy không chút do dự.
Lần trước, Diệp Thiên đã đánh tan sự tự tin của bọn họ, bây giờ tu vi của cậu còn tăng vọt lên hóa thần, bọn họ đâu còn dũng khí ra tay, chỉ muốn mau chóng tránh xa tên "ác ma" này.
Nhưng bọn họ mới chạy được trăm trượng, một luồng kình lực như gió thổi cành liễu ập từ phía sau tới, giống như rắn độc lè lưỡi, trói chặt cơ thể của bọn họ.
Hai người nhìn luồng chân lực đỏ tươi quấn quanh người mình, vẻ mặt sợ hãi, điên cuồng vận chân lực, muốn giãy giụa thoát ra, nhưng dù bọn họ giãy giụa kiểu gì, thì chân lực đỏ thẫm vẫn không mảy may suy suyển.
Trong ánh mắt kinh hoàng tột độ của hai người, Diệp Thiên chắp hai tay phía sau, đạp trên hư không đi tới, đứng trước mặt họ.
Cậu không vội giết hai người ngay, mà trầm giọng hỏi.
"Nói!".
"Hoa Lộng Ảnh vào Chân Vũ Thánh Môn từ khi nào?".
Lúc này, Phùng Thiên Mạch và Lạc Tinh bị nỗi sợ hãi chết chóc bủa vây, đâu còn nhớ lời dặn dò của Thanh Dương Thánh Giả, vội đáp: "Tiểu Ảnh sư muội được sư phụ đưa về Chân Vũ Thánh Môn từ nửa năm trước!".
Nghe thấy câu này, Hoa Lộng Ảnh đang ở tít bên ngoài Chân Vũ Thánh Môn liền chấn động, chỉ cảm thấy đầu óc ong lên.