Cùng với việc Thương Thế Thần rời đi, cuộc chiến ở đây cũng hồi phục lại trạng thái bình thường. Trong không gian chỉ còn Diệp Thiên và Thái Cổ Đan Thần. Chân Vũ Thánh Môn tiên sơn ở bên dưới sớm đã hóa thành các bụi trong cuộc chiến của Thái Cổ Đan Thần và Thương Thế Thần. Các đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn cũng không ít người bị giết chết.
Giờ đây Chân Vũ Thánh Môn đã có thể coi là không tồn tại nữa rồi. Giờ chỉ còn Ly Tử Quỳnh đang bị thương nặng và Lam Vũ Thánh Giả không biết sống chết thế nào.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt Ly Tử Quỳnh trông vô cùng phức tạp. Bà ta cũng đang nhìn cậu.
“Tôi vốn định thanh trừng Chân Vũ Thánh Môn nhưng giờ xem ra tôi đã làm việc dư thừa rồi. Chân Vũ Thánh môn phần lớn đều chết trong tay của tôn thượng của chính các người. Đúng là châm biếm”.
“Đây chính là bản chất của Chân Vũ Thánh Môn, các người đã thấy rõ chưa?”
Ly Tử Quỳnh không biết phải làm sao, chỉ đứng sững sờ ở đó. Bà ta thật không ngờ, người bồi dưỡng mình và những người khác lại phá hủy mọi thứ chỉ trong tích tắc. Hơn nữa đó còn là chính sư tôn của họ cùng với tôn thượng mà ông ta nói tới.
Cú sốc về thể xác và tinh thần khiến bà ta choáng váng như muốn ngất lịm đi. Diệp Thiên sở hữu ký ức của Diệp Kình Thương nên cũng biết được lý do năm xưa Diệp Kình Thương và Ly Tử Quỳnh chia tách.
Cậu khẽ lắc đầu, thở dài: “Vì một tông môn như vậy mà từ bỏ tình yêu của mình, có đáng không?”
Dứt lời Thái Cổ Đan Thần biến mất vào thần phủ của cậu. Cậu cũng biến mất ngay trong không gian.
Lần tiếp theo xuất hiện thì Diệp Thiên đã ở môt vùng chiến trường đổ nát cách đó tầm mấy trăm km rồi. Hoa Lộng Ảnh đứng trên một bậc thang với biểu cảm vô cùng phức tạp.
Diệp Thiên đáp xuống trươc mặt cô, vung tay lên, thu chân lực hỗn độn về. Hoa Lộng Ảnh được tự do, cô lập tức gầm lên. Thanh kiếm trong tay chém mạnh về phía Diệp Thiên.
Mặc dù cô không biết sau đó xuất hiện đám người Thương Thế Thần không liên quan gì tới Diệp Thiên, cũng không biết những bí mật mà tông môn giấu nhưng trong ký ức của cô, những người mà Diệp Thiên giết đều là những người huynh đệ của cô, vậy thì cô không hận Diệp Thiên sao được.
Lúc này cô thật chỉ muốn băm vằm Diệp Thiên ra làm trăm mảnh. U Lan Kiếm chém xuống mang theo tiếng nổ nặng nề. Đối diện với đường kiếm, Diệp Thiên không hề né tránh, chỉ đứng nguyên đó chờ đợi.
Khi U Lan Kiếm càng lúc càng tới gần Diệp Thiên thì nó bỗng khựng lại. Hoa Lộng Ảnh run rẩy, nước mắt rơi xuống.
“Tại sao?”, Cô buông thõng thanh kiếm xuống, đau khổ ôm đầu tự trách bản thân.
“Tại sao? Rõ ràng anh giết chết hàng nghìn huynh đệ của tôi nhưng tôi lại không thể ra tay với anh. Tại sao?”
Cô hận Diệp Thiên nhưng cũng hận chính mình, hận bản thân mềm lòng trước một kẻ tiêu diệt tông môn của mình nên không thể ra tay.
Diệp Thiên nhìn thấy bộ dạng của Hoa Lộng Ảnh thì cũng cảm thấy rối rắm nhưng cậu không thể hiện ra nhiều chỉ khẽ đặt tay lên vai cô.
“Bởi vì, các huynh đệ của em, thầy của em đều là hư ảo, là do con người tạo ra. Còn tình cảm em dành cho anh là thật. Dù ký ức của em đã bị xóa mờ thì ấn ký linh hồn của em vẫn không thể xóa bỏ. Vì vậy em không thể giết được anh”.
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì tức giận nhìn anh và nức nở: “Tôi không biết anh đang nói gì, cái gì mà thế giới hư ảo, cái gì mà bị xóa ký ức, đúng là linh tinh. Tôi chỉ gặp anh hai lần, thậm chí tiếp xúc chưa tới nửa tháng, sao tôi có thể có tình cảm với anh được”.
“Anh là một tên ma quỷ không hơn không kém. Đầu tiên là Thiên Thần Tông, sau đó là Chân Vũ Thánh Môn, rốt cuộc anh còn phá hủy bao nhiêu thứ có liên quan tới tôi nữa. Anh nói đi”.
Cô chụp lấy áo của anh, khuôn mặt trở nên méo mó. Nhưng dù cô có gầm lên như thế nào thì trong giọng nói vẫn chứa đựng sự yếu đuối. Bởi vì cô biết mình thật sự không thể giết được Diệp Thiên. Dù cô ta không biết nguyên nhân nhưng đúng là không thể nào ra tay được.
Diệp Thiên không hề tra lời, chỉ đợi Hoa Lộng Ảnh xả cơ tức, bình tĩnh lại một chút rồi mới lên tiếng.
“Lộng Ảnh, anh kể em nghe một chuyện. Nhân vật chính của chuyện này là Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh...”
Hoa Lộng Ảnh khẽ run rẩy. Diệp Thiên khẽ khàng kể lại từng chuyện ở địa cầu cho cô nghe. Những hẹn ước của hai người lúc nhỏ...Ba năm sau gặp nhau ở đại học. Sau đó là khoảng thời gian ở quay về ở thôn Vượng Trúc, tới Song Tu Tông. Rồi Diệp Thiên bị chướng khí tấn công, hôn mê một hồi lâu, Hoa Lộng Ảnh khổ sở tìm kiếm cậu khắp nơi, và sau đó việc Hoa Lộng Ảnh bị Athena lấy đi mất ký ức...
Cuối cùng Diệp Thiên nhắc tới Thanh Dương Thánh Giả xóa tiếp ký ức của cô, tạo ra một ký ức khác và đưa cô về Chân Vũ Thánh Môn.
Tất cả đều được cậu nói ra hết, không hề dừng lại, không chút do dự, không cần phải suy nghĩ, không giống như giả dối.
Thế nhưng cô thật sự khó có thể tin được toàn bộ những gì cậu nói. Bởi vì trong ký ức của cô chính là nơi cô lớn lên từ nhỏ. Đó mới là nhà của cô. Nhất là vì ký ức vốn dĩ của cô đã bị xóa đi, thay vào đó là một đoạn ký ức khác nên cô càng không thể chấp nhận được. Đó là thầy của cô cơ mà.
“Anh đang nói dối, không thể nào. Thật sự không thể”.
Hoa Lộng Ảnh lắc đầu nhưng không biết tại sao mà có một giọng nói nào đó trong tim vang lên khiến cho những tín niệm trong cô bị dao động.
Diệp Thiên biết Hoa Lộng Ảnh không thể chấp nhận được ngay nên cậu chỉ gật đầu dịu dàng: “Anh biết em không chịu tin. Nếu đã vậy thì để ông ta đích thân nói cho em nghe”.
Dứt lời, Diệp Thiên vung tay, lấy ra một hư ảnh thần hồn từ trong thần phủ. Đó chính là Thanh Dương Thánh Giả.
Thanh Dương Thánh Giả bị chân lực hỗn độn kiểm soát, không ngừng giãy giụa nhưng dù ông ta có nỗ lực như thế nào thì cũng không thể nào thoát được khỏi sự ràng buộc.
Hoa Lộng Ảnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì kêu lên: “Thả thầy của tôi ra”
Diệp Thiên lắc đầu: “Anh nói rồi, ông ta không phải thầy của em. Có những việc cần tự em nhìn thì mới biết rõ được”.
Nói xong cậu khẽ sử dụng thần niệm, sức mạnh rót vào tay cậu. Sau đó cậu giơ tay lên, ấn về phía thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả.
Đây chính là chiêu thức hỏi cung thường dùng nhất – Soát hồn.
Cùng với bàn tay của cậu ấn xuống, Thanh Dương Thánh Giả phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết. Sau đó, từ thần hồn hiện ra một màn sáng giống như đang được trình chiếu ngay trước mặt Diệp Thiên.
Trong màn ảnh, có hai người đang đứng giữa không trung. Trong đó một người là Thanh Dương Thánh Giả và người còn lại là cô.
Cô đang nhìn ông ta và trịnh trọng nói: “Trước giờ con luôn cảm thấy ký ức của con bị mất đi một phần. Con muốn sư phụ kiểm tra giúp con có phải là ký ức của con xảy ra vấn đề không. Nếu đúng là mất một phần thì con muốn tìm lại. Con tin với thực lực của sư phụ thì chắc chắn có thể làm được”.
Thanh Dương Thánh Giả gật đầu.
“Ký ức, có gì khó chứ?”
“Hóa ra là vậy, đoạn ký ức này quá trân quý vì vậy con giấu rất kỹ trong thần phủ của mình, đến ngay cả chính mình cũng không thể gọi nó thức dậy. Xem ra người và việc xuất hiện trong ký ức này rất quan trọng đối với con”.
“Diệp Thiên”
“Sao tôi có thể quên được? Sao có thể chứ? Tôi muốn về địa cầu, tôi muốn về đó, dù cần bao nhiêu thời gian tôi cũng sẽ đợi anh ấy”.
“Sự nghi ngờ của con ta đã giúp con giải quyết rồi. Giờ con phải thực hiện lời hứa rồi”.
“Tinh Ngân Chi Nhãn, xóa bỏ ký ức.Từ hôm nay còn là đệ tử của ta. Sau này con sẽ là Ảnh tiên tử”.
Một đoạn hội thoại hiện ra vô cùng rõ ràng, mà Hoa Lộng Ảnh đã phải sững sờ đứng như hóa đá.
Nếu như trước đó lời nói của Diệp Thiên khiến cô dao động nhưng không thể chấp nhận thì lúc này đoạn ký ức xuất hiện trong thần hồn của Thanh Dương Thánh Giả đúng là quá chân thực, cô đang phải chịu đựng một cú sốc cực lớn.
“Phụt”...
Một âm thanh của tiếng nứt vỡ vang lên từ trong thần phủ của cô. Đó chính là lớp gông cùm do Thanh dương Thánh Giả tạo ra với cô ở trong Tinh Ngân Chi Nhãn.
Một hình ảnh khác lướt qua trong đầu cô. Đó là hình ảnh trong một sảnh lớn, Diệp Thiên ngồi bên cạnh đặt một cái khoen của lon nước lên trước mặt cô.
“Đeo thử cái này xem”, lúc này cô bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, không còn cảm giác xa lạ với cậu nữa.
“Diệp...Thiên”.
Cô do dự rồi lên tiếng, sau đó nước mắt cứ tuôn ra như mưa. Diệp Thiên nghẽ rất rõ tiếng gọi, đôi mắt cậu cũng rưng rưng. Một giây sau cậu bước lên ôm cô vào lòng.
“Chào mừng em trở về”