Chương 2938
Diệp Thiên cũng vọt tới chớp nhoáng, đứng bên dưới thác nước, chém đứt sự ràng buộc của sức mạnh pháp tắc Địa Cầu đối với Cổ Nguyệt Trường Hà.
Từ đầu tới cuối, Hoa Thanh Hà đều yên lặng đứng ở một bên. Cô ta biết cuối cùng gió bão cũng đã qua đi.
Nhưng không một ai hay biết, ngay lúc này, một làn ma khí đen kịt mạnh mẽ đang bắt đầu lan tràn từ dưới lòng đất
của một thành phố ở Hoa Hạ lên trên. Sau khi số ma khí này lên đến mặt đất thì biến thành vô số phân tử nhỏ bé không màu không mùi, đầu tiên là xâm lấn vào nước sông, sau đó thì xâm nhiễm nhà máy cung cấp nước của thành phố.
Thành phố đó chính là Lư Thành ở tỉnh Xuyên!
Lư Thành, tỉnh Xuyên.
Người trong thành phố không ngừng qua lại, mỗi một người đều đang sống cuộc sống bình thường của mình, mọi thứ dường như cực kì bình yên.
Nhưng không ai hay biết, một trận tai họa trước nay chưa từng có sắp sửa xảy ra!
Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn thành bài thi chuyên ngành của mình trong học kỳ này, cô ta ở thủ đô mấy ngày rồi trở về Lư Thành, đến nay đã về Lư Thành được ba ngày.
Hôm nay trời sáng trong, vạn dặm không mây, Tiếu Văn Nguyệt hẹn với Lí Tinh Tinh đến quán cà phê Starbucks ngồi.
Trong quán cà phê Starbucks, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ngồi đối diện nhau. Hai cô gái cũng xem như đã sống trong môi trường đại học hơn một năm, kiến thức và tầm nhìn cũng mở rộng hơn. Khí chất trên người đã thay đổi vượt bậc, trở nên thành thục ổn trọng hơn so với trước kia, trên người tỏa ra hơi thở thanh cao không ai sánh bằng.
Ngoài hai cô gái ra, ngồi cạnh bọn họ còn có một cô bé xinh xắn ở độ tuổi thanh xuân, để tóc đuôi ngựa suôn mượt, sắp chạm tới eo. Mặc dù cô ấy không có vẻ trưởng thành quyến rũ như Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, nhưng cũng là một người đẹp hiếm thấy, sau này chắc chắn sẽ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Cô gái đó không phải ai khác mà chính là em họ của Tiếu Văn Nguyệt, Vũ Tiểu Khả.
Năm xưa trong lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung, cô gái này còn từng xin Diệp Thiên cách liên lạc ở sân tập, vì chuyện này mà cô ấy đã bị đám bạn thân của mình trêu chọc không ít lần.
“Haizz, đến kì nghỉ rồi. Trước kia mỗi lần đến kì nghỉ đều cảm thấy như có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng bây giờ đến kì nghỉ là lại cảm thấy mất phương hướng, không biết mình nên làm gì”.
Lí Tinh Tinh một tay chống cằm, khẽ lầm bầm trong miệng.
Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy cũng có chút cảm khái, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cứ cảm thấy chẳng có hứng thú làm gì cả, cũng không biết có phải chúng ta già rồi không”.
Vũ Tiểu Khả ở bên cạnh lập tức trợn mắt: “Chị họ, chị Tinh Tinh, không phải các chị chỉ lớn hơn em ba tuổi thôi sao? Năm nay mấy chị cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sao mấy chị làm như mình là bà già bảy mươi, tám mươi vậy?”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không trả lời, chỉ nhìn nhau cười. Trước đó không lâu, bọn họ cũng từng là cô học trò như Vũ Tiểu Khả, thích vui đùa, thích những sự vật mới mẻ, đam mê dạo phố mua sắm. Nhưng cho tới khi quen biết người đó, tâm tính và thái độ đối với cuộc sống của bọn họ đã thay đổi.
Bọn họ không còn trông mặt mà bắt hình dong nữa, cũng không còn coi thường những người lao động tầng lớp thấp làm việc cần cù vất vả ở nữa. Mọi thay đổi này đều là nhờ bài học xương máu mà “người đó” đã dạy bọn họ năm xưa, đúng là quá sâu sắc.