Thậm chí có một số tin đồn rằng hiện tại Tiết Lâm là nhân vật nắm quyền lớn nhất ở khách sạn này, ngoài ông chủ và chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên ra thì anh ta chính là người đứng đầu, bất kể chuyện gì đều gần như do anh ta quyết định.
Lúc này bọn họ ăn cơm ở trong khách sạn này, Diệp Thiên lại dám đứng trước mặt Tiết Lâm nói anh ta không đủ tư cách?
“Diệp Thiên, người ta mời rượu, cậu không đáp lại thì thôi, bây giờ còn nói như vậy, cậu có ý gì thế hả?”.
“Người ta chủ động mời rượu là vì lịch sự với khách, chứ nếu không với thân phận của anh họ tôi, cậu là gì mà anh ấy phải nâng ly mời cậu? Còn nói anh ấy không đủ tư cách sao, người không đủ tư cách chính là cậu!”.
Âu Hạo Thần không khách sáo nữa, thái độ của Diệp Thiên khiến cậu ta bực mình từ lâu rồi, hôm nay Tiết Lâm đã lên tiếng trước, Diệp Thiên còn dùng thái độ hống hách không biết trời cao đất dày, cậu ta không ngại cho Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người.
Ánh mắt Đỗ Giai Giai hơi phức tạp, nhìn Âu Hạo Thần một cái với vẻ khó hiểu, cô ta cảm thấy mọi người đều là bạn cùng lớp, đâu nhất thiết phải khiến câu chuyện trở nên phức tạp như vậy, nhưng Âu Hạo Thần lại không hề quan tâm, cứ thế hằm hè nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Các bạn cùng lớp còn lại đều thầm cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Thiên lúc nào cũng tự cho mình là nhất, luôn hành xử khác người, thái độ luôn cao ngạo, bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên bị người ta giẫm đạp lên.
Tiết Lâm là giám đốc, là người phụ trách chính của khách sạn Lăng Thiên, muốn đối phó với hạng học sinh cấp ba như Diệp Thiên thực sự quá đỗi dễ dàng.
“Vì anh ta chủ động hỏi nên tôi đành trả lời anh ta thôi!”.
Diệp Thiên vẫn chú tâm vào ăn uống, và đáp lại một cách dửng dưng,
“Nếu không với thân phận của anh ta, đến tư cách nói chuyện với tôi cũng không có, nói gì đến uống rượu?”.
Mọi người đều im bặt, đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi, đến Bành Lượng luôn nháy mắt ra hiệu cho cậu nãy giờ cũng phải hít ngược một hơi.
Nhà cậu ta cũng kinh doanh khách sạn, tuy chỉ là một khách sạn nhỏ, nhưng vì cùng ngành nên bố cậu ta cũng vô cùng hiểu rõ về bối cảnh của khách sạn Lăng Thiên, đó là có một nhân vật vô cùng lớn là “Tập đoàn Lăng Thiên” đứng sau, mới mở ở Lư Thành được tám tháng đã trở thành tấm gương của cả ngành, là một khách sạn dẫn dắt cả ngành khách sạn ở Lư Thành đi lên.
Nghe nói lãnh đạo cấp cao của khách sạn Lăng Thiên, ai ai cũng đều ngang với chủ tịch, CEO của các doanh nghiệp khác, vô cùng hoành tráng, lực lượng khó mà tưởng tượng nổi, Tiết Lâm lại là giám đốc khách sạn, lực lượng sau lưng anh ta thì không cần nói cũng biết.
Lúc này đắc tội với Tiết Lâm ở trong khách sạn Lăng Thiên, tuyệt đối là một lựa chọn ngu ngốc nhất.
“Được, được!”.
Tiết Lâm mỉm cười vỗ tay, khuôn mặt lộ nụ cười coi thường.
“Tôi nghe Hạo Thần nói cậu vô cùng cao ngạo, thích làm theo ý mình, hơn nữa không thích giao du với người khác, hôm nay gặp đúng là danh bất hư truyền!”.
“Tiết Lâm tôi chỉ là một giám đốc cỏn con của khách sạn này, không vừa mắt với cậu Diệp Thiên thì cũng là bình thường!”.
Nói đến đây, biểu cảm của anh ta đã hoàn toàn sa sầm lại.
“Nếu cậu cảm thấy tôi không đủ tư cách uống rượu với cậu, vậy e rằng cậu cũng cảm thấy khách sạn Lăng Thiên không xứng để cậu đến đây ăn cơm rồi, vậy bây giờ mời cậu đi khỏi đây, khách sạn Lăng Thiên chúng tôi không hoan nghênh loại khách như vậy, nghe rõ chưa?”.
Nhiều bạn cùng lớp nhìn Diệp Thiên với vẻ thông cảm, câu nói của Tiết Lâm đã quá rõ ràng, chính là muốn đuổi Diệp Thiên ra khỏi khách sạn Lăng Thiên.
Âu Hạo Thần cười khẩy, cậu ta cho rằng cuộc “đọ sức” giữa cậu ta và Diệp Thiên, cậu ta sớm đã trở thành người thắng cuộc, và hôm nay, Diệp Thiên sắp bị đuổi ra khỏi khách sạn trước mặt tất cả bạn bè, như vậy những hình tượng tốt đẹp mà Diệp Thiên từng có trong trường đã hoàn toàn tan biến, không còn mặt mũi nào nữa.
Cậu ta cũng vô cùng muốn xem khuôn mặt cao ngạo kia của Diệp Thiên sẽ bất lực như thế nào khi phải đối diện với sự thất bại này.
“Ý của anh là muốn đuổi tôi ra khỏi đây?”.
Lúc này bọn họ ăn cơm ở trong khách sạn này, Diệp Thiên lại dám đứng trước mặt Tiết Lâm nói anh ta không đủ tư cách?
“Diệp Thiên, người ta mời rượu, cậu không đáp lại thì thôi, bây giờ còn nói như vậy, cậu có ý gì thế hả?”.
“Người ta chủ động mời rượu là vì lịch sự với khách, chứ nếu không với thân phận của anh họ tôi, cậu là gì mà anh ấy phải nâng ly mời cậu? Còn nói anh ấy không đủ tư cách sao, người không đủ tư cách chính là cậu!”.
Âu Hạo Thần không khách sáo nữa, thái độ của Diệp Thiên khiến cậu ta bực mình từ lâu rồi, hôm nay Tiết Lâm đã lên tiếng trước, Diệp Thiên còn dùng thái độ hống hách không biết trời cao đất dày, cậu ta không ngại cho Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người.
Ánh mắt Đỗ Giai Giai hơi phức tạp, nhìn Âu Hạo Thần một cái với vẻ khó hiểu, cô ta cảm thấy mọi người đều là bạn cùng lớp, đâu nhất thiết phải khiến câu chuyện trở nên phức tạp như vậy, nhưng Âu Hạo Thần lại không hề quan tâm, cứ thế hằm hè nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Các bạn cùng lớp còn lại đều thầm cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Thiên lúc nào cũng tự cho mình là nhất, luôn hành xử khác người, thái độ luôn cao ngạo, bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên bị người ta giẫm đạp lên.
Tiết Lâm là giám đốc, là người phụ trách chính của khách sạn Lăng Thiên, muốn đối phó với hạng học sinh cấp ba như Diệp Thiên thực sự quá đỗi dễ dàng.
“Vì anh ta chủ động hỏi nên tôi đành trả lời anh ta thôi!”.
Diệp Thiên vẫn chú tâm vào ăn uống, và đáp lại một cách dửng dưng,
“Nếu không với thân phận của anh ta, đến tư cách nói chuyện với tôi cũng không có, nói gì đến uống rượu?”.
Mọi người đều im bặt, đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi, đến Bành Lượng luôn nháy mắt ra hiệu cho cậu nãy giờ cũng phải hít ngược một hơi.
Nhà cậu ta cũng kinh doanh khách sạn, tuy chỉ là một khách sạn nhỏ, nhưng vì cùng ngành nên bố cậu ta cũng vô cùng hiểu rõ về bối cảnh của khách sạn Lăng Thiên, đó là có một nhân vật vô cùng lớn là “Tập đoàn Lăng Thiên” đứng sau, mới mở ở Lư Thành được tám tháng đã trở thành tấm gương của cả ngành, là một khách sạn dẫn dắt cả ngành khách sạn ở Lư Thành đi lên.
Nghe nói lãnh đạo cấp cao của khách sạn Lăng Thiên, ai ai cũng đều ngang với chủ tịch, CEO của các doanh nghiệp khác, vô cùng hoành tráng, lực lượng khó mà tưởng tượng nổi, Tiết Lâm lại là giám đốc khách sạn, lực lượng sau lưng anh ta thì không cần nói cũng biết.
Lúc này đắc tội với Tiết Lâm ở trong khách sạn Lăng Thiên, tuyệt đối là một lựa chọn ngu ngốc nhất.
“Được, được!”.
Tiết Lâm mỉm cười vỗ tay, khuôn mặt lộ nụ cười coi thường.
“Tôi nghe Hạo Thần nói cậu vô cùng cao ngạo, thích làm theo ý mình, hơn nữa không thích giao du với người khác, hôm nay gặp đúng là danh bất hư truyền!”.
“Tiết Lâm tôi chỉ là một giám đốc cỏn con của khách sạn này, không vừa mắt với cậu Diệp Thiên thì cũng là bình thường!”.
Nói đến đây, biểu cảm của anh ta đã hoàn toàn sa sầm lại.
“Nếu cậu cảm thấy tôi không đủ tư cách uống rượu với cậu, vậy e rằng cậu cũng cảm thấy khách sạn Lăng Thiên không xứng để cậu đến đây ăn cơm rồi, vậy bây giờ mời cậu đi khỏi đây, khách sạn Lăng Thiên chúng tôi không hoan nghênh loại khách như vậy, nghe rõ chưa?”.
Nhiều bạn cùng lớp nhìn Diệp Thiên với vẻ thông cảm, câu nói của Tiết Lâm đã quá rõ ràng, chính là muốn đuổi Diệp Thiên ra khỏi khách sạn Lăng Thiên.
Âu Hạo Thần cười khẩy, cậu ta cho rằng cuộc “đọ sức” giữa cậu ta và Diệp Thiên, cậu ta sớm đã trở thành người thắng cuộc, và hôm nay, Diệp Thiên sắp bị đuổi ra khỏi khách sạn trước mặt tất cả bạn bè, như vậy những hình tượng tốt đẹp mà Diệp Thiên từng có trong trường đã hoàn toàn tan biến, không còn mặt mũi nào nữa.
Cậu ta cũng vô cùng muốn xem khuôn mặt cao ngạo kia của Diệp Thiên sẽ bất lực như thế nào khi phải đối diện với sự thất bại này.
“Ý của anh là muốn đuổi tôi ra khỏi đây?”.