Chương 1825
Ngụy Tử Phó siết chặt nắm đấm, Nhiếp Vân Hồ thì cười khẩy với cậu ta.
“Con người của tôi rất công bằng, tôi thấy hình như cậu cũng có ý với Uyển Doanh, vậy tôi cho anh một cơ hội công bằng!”
“Nghe nói gần đây cậu rất chịu khó luyện quyền, vậy chúng ta đấu quyền cước ngay trước mặt Uyển Doanh, anh tháng, tôi sẽ lập tức quay đều rời đi, sau này tôi cũng dùng thủ đoạn công bằng đi cạnh tranh Uyển Doanh!”
“Nếu cậu thua, vậy cút sang một bên, ít lải nhải trước mặt tôi thôi!”
Anh ta vừa dứt lời, không đợi Ngụy Tử Phó đồng ý đã đột nhiên giơ chân đá ra.
Cú đá ngang này của anh ta vô cùng mạnh mẽ, như hổ gầm vang, chỉ kém tán thủ chuyên nghiệp một bậc mà thôi, rõ ràng là đã luyện tập nhiều năm.
Còi báo động trong lòng Ngụy Tử Phó vang lên, tay trái giơ lên muốn ngăn cản một đá này.
“Bịch!
Nguy Tử Phó không kịp phản ứng, cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ nghe thấy tiếng vang trầm đục, một chân của Nhiếp Vân Hồ đã đá lên bờ vai của Ngụy Tử Phó.
Dáng người Nhiếp Vân Hồ cao lớn, cao hơn Ngụy Tử Phó nửa cái đầu, hơn nữa cơ bắp rắn chắc, một đá vừa này rơi xuống, lập tức khiến Ngụy Tử Phó lệch sang bên phải, toàn bộ cánh tay trái đã rơi vào trạng thái tê liệt!
Chỉ trong một chiêu, Ngụy Tử Phó đã bị đá cho mất trọng tâm, Nhiếp Vân HỒ cố gắng khiến Ngụy Tử Phó mất mặt trước Nhậm Uyển Doanh, cũng không dừng tay mà tiến lên một bước, đấm
một cú vào ngực Ngụy Tử Phó.
Bước chân của Ngụy Tử Phó lảo đảo, miễn cưỡng tránh được cú đấm này, lại giẫm phải một ổ gà đằng sau mà trượt chân.
Nhiếp Vân HỒ nhìn thấy như vậy, nâng cao đùi phải, dùng tư thế bổ xuống để giẫm lên trên người Ngụy Tử Phó.
Nếu cú này giẫm thành công, cho dù không bị thương nặng thì Ngụy Tử Phó cũng phải nằm viện ít nhất ba năm ngày.
Ngay trong khoảnh khắc một chân Nhiếp Vân Hồ rơi xuống, bổng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng thở dài.
“Haizz!”
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Ngụy Tử Phó sẽ kết thúc bằng một vết thương nặng, bồng nhiên có một bóng người lướt đến, giơ một chân ra đá vào bắp chân Nhiếp Vân Hồ.
“Ầm!”
Cơ thể Nhiếp Vân Hồ lập tức ngửa ra sau rồi lùi về sau ba bước, cuối cùng nặng nề ngã xuống mặt đất.
Thay đổi đột ngột này khiến người ta bất ngờ, Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đều khẽ giật mình.
Mà Ngụy Tử Phó thấy mình tránh được một kiếp nạn, khi nghiêng đầu nhìn xem, lập tức khiếp sợ hô lên.
“Anh Thiên?”
Diệp Thiên chậm rãi thu chân, kiêu ngạo đứng đó, giữa mày mang theo chút
bất đắc dĩ.
Đến Cảng Đảo đã được một tháng, cuối cùng cậu cũng ra tay lần đầu tiên rồi!
“Anh Thiên?”
Ngụy Tử Phó khẽ nghiêng đầu, người đứng bên cạnh chính là Diệp Thiên.