Đan Luyện Cửu Thiên!
Đây là kỹ pháp tuyệt thế tự sáng tạo của Thái Cổ Đan Thần, uy lực cao hơn cả Đan Thần Chỉ. Triệu năm trước, ông ta từng dùng kỹ pháp này một chiêu xoắn chết hai vị độ kiếp thần phẩm cùng đẳng cấp với ông ta.
Bây giờ, ông ta có tu vi độ kiếp lục phẩm sử dụng nó, mặc dù uy lực kém xa triệu năm trước, nhưng đối phó với Chân Vũ Đại Đế độ kiếp lục phẩm cũng dư sức.
Đan dược trên lòng bàn tay ông ta tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ, kéo dài hai trăm nghìn mét. Sau đó, ánh sáng bảy màu này nhanh chóng xoay vòng, giống như một cối xay khổng lồ vắt ngang giữa trời.
Trong lúc cối xay chuyển động, đại khí, chân lực, cát bụi, thậm chí không gian đều bị nghiền nát thành hư vô, không chừa lại mảnh nào.
Thái Cổ Đan Thần dùng chân lực ngưng tụ thành thần đan, nghiền nát cửu thiên, cho nên gọi là Đan Luyện Cửu Thiên.
“Soạt!”.
Sức hút đáng sợ bùng phát từ trên cối xay khổng lồ, Chân Vũ Đại Đế không tự chủ tiến sát lại, rõ ràng không chống lại được sức hút đó, không ngừng bị kéo về phía cối xay.
Tiết Lâm Lang cũng kinh hãi. Bây giờ Chân Vũ Đại Đế là dị tượng thiên địa của ông ta, hai người tâm niệm tương thông, đương nhiên ông ta cũng cảm giác được Chân Vũ Đại Đế đã hơi kiệt sức khi đối diện với tuyệt kỹ của Thái Cổ Đan Thần.
Nếu không phải Chân Vũ Đại Đế chắn trước mặt, với tu vi độ kiếp tam phẩm của ông ta đã bị kéo vào trong cối xay bảy màu kia, bị nghiền nát thành cát bụi.
Cho dù Chân Vũ Đại Đế đã điều động Chân Vũ Thần Lực cố gắng chống đỡ, nhưng hai người họ vẫn dần dần bị kéo vào phạm vi cối xay xoay chuyển, khó mà thoát thân.
“Vù!”.
Lúc này, Chân Vũ Đại Đế đột nhiên gào lên một tiếng, sau đó hai tay vòng lại thành chùy tay, chém mạnh xuống.
Chân Vũ Hạo Thiên Chùy!
“Vù!”.
Trong hư không, một cự chùy từ trên trời giáng xuống, khí thế mạnh mẽ, đánh nứt tất cả không gian nơi nó đi qua, đập mạnh vào cối xay bảy màu.
“Vù vù!”.
Hai bên va chạm lập tức tạo thành những đốm lửa sức mạnh mãnh liệt, tiếng hét chói tai vang khắp tứ phía.
Sau đó, Tiết Lâm Lang kinh ngạc nhìn thấy Chân Vũ Hạo Thiên Chùy của Chân Vũ Đại Đế bị nghiền nát từng tấc một trong sự xoay tròn của cối xay bảy màu, nhanh chóng tan biến.
Ông ta không ngờ Chân Vũ Đại Đế đã sử dụng đòn tấn công mạnh nhất đời mình mà vẫn không chặn được uy lực khủng khiếp của cối xay bảy màu.
Trong lúc ông ta còn đang sợ hãi, Chân Vũ Đại Đế đã bị kéo đến gần cối xoay, tiến thêm chút nữa là sẽ bị cuốn vào giữa cối xay, bị nghiền nát thành cát bụi.
Đúng lúc đó, sâu trong đáy mắt vốn trống rỗng của Chân Vũ Đại Đế lại có vẻ mong mỏi hiện lên.
Ngay thời khắc sống chết, ông ta ngạc nhiên nhìn lướt qua cối xay bảy màu ở gần trong gang tấc, dường như nghĩ tới gì đó. Sau đó ông ta ngước mắt nhìn về phía Thái Cổ Đan Thần.
“Đan Thần tiền bối?”.
Ông ta mở miệng ra, giọng nói khàn đặc.
Nhưng trong ánh mắt ông ta lại toát ra vẻ vui mừng cảm kích mình sắp được giải thoát.
Đôi mắt của Thượng Cổ Đan Thần dao động, nhưng đòn tấn công trong tay vẫn không dừng lại.
Ông ta biết Chân Vũ Đại Đế chỉ tạm thời hồi phục mà thôi, linh trí ông ta đã bị tổn thương, chẳng mấy chốc sẽ lại mất lý trí.
Rõ ràng Chân Vũ Đại Đế cũng biết tình huống của mình, gian nan chắp tay hành lễ với Thái Cổ Đan Thần.
“Đa tạ tiền bối giúp tôi giải thoát, đại ân đại đức, kiếp sau sẽ báo!”.
Dứt lời, vị tôn thần vô thượng mạnh nhất đạo giáo của Trái Đất dùng ý chí cuối cùng còn sót lại thoát khỏi sự ràng buộc của Tiết Lâm Lang, đột nhiên xông thẳng vào chỗ cối xay bảy màu.
“Ầm!”.
Cơ thể to lớn nổ tung trong cối xay bảy màu, hóa thành đốm sáng đầy trời, biến mất giữa đất trời.
Đây là uy lực của Đan Luyện Cửu Thiên, một đòn đã đánh cho độ kiếp lục phẩm tan thành tro bụi.
“Không, đừng!”.
Không còn sự bảo vệ của Chân Vũ Đại Đế, Tiết Lâm Lang bại lộ trước Đan Luyện Cửu Thiên. Cối xay bảy màu tuôn ra lực hút mạnh mẽ, ông ta không thể chống đỡ, chẳng mấy chốc đã bị kéo vào giữa.
Ông ta tuyệt vọng gào thét, không ngừng hét lên: “Tôn thượng, cứu tôi, cứu tôi!”.
Giọng nói ông ta vang vọng chân trời, nhưng không có phản ứng gì. Mặc cho ông ta giãy giụa vẫn bị kéo về phía cối xay bảy màu, sắp bị cuốn vào trong, nghiền nát thành bụi phấn.
Đúng lúc này, đất trời đột nhiên biến đổi.
Một luồng chân lực màu vàng nhạt từ trên trời giáng xuống, kèm theo khí tức hàn băng lạnh đến cực hạn lập tức lan tràn, bao phủ cối xay khổng lồ.
Chỉ trong nháy mắt, cối xay vốn đang xoay tròn lại dừng chuyển động, bắt đầu đóng băng, hóa thành một tượng băng khổng lồ.
Sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, tượng băng nứt ra, vô số vụn băng bay lơ lửng đầy trời.
Tiết Lâm Lang bị luồng lực bùng nổ đáng sợ làm nôn ra máu, bay ngược ra xa mấy nghìn mét. Nhưng may là ông ta chỉ bị thương nặng, giữ được một mạng kéo dài hơi tàn.
Ánh mắt Diệp Thiên lập tức nghiêm nghị, tuyệt học độc môn của Thái Cổ Đan Thần lại bị phá vỡ như vậy?
Chân Vũ Thánh Môn vẫn còn có cao thủ?
Thái Cổ Đan Thần luôn có vẻ mặt bình thản, giờ phút này hai mắt cũng híp lại, trên mặt hiện lên vẻ trịnh trọng.
“Kẻ ngụy quân tử như ông cuối cùng cũng hiện thân rồi sao?”.
Thái Cổ Đan Thần lạnh lùng cất tiếng, ánh mắt nhìn thẳng qua hư không. Diệp Thiên cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Cách trăm trượng trên đỉnh đầu Tiết Lâm Lang, một người đàn ông có gương mặt tuấn tú đang chắp tay, nhẹ nhàng đứng đó.
Trên người ông ta không có khí phách siêu nhiên thống trị đất trời gì nhiều, cũng không có áp lực đáng sợ nghiền ép người khác. Ông ta giống như một cọng lông vũ, một mành tơ liễu, cho dù đứng trước mặt cũng không ai phát hiện ra.
Nhưng ngay khi ông ta xuất hiện, mọi sự vật ở xung quanh Chân Vũ Thánh Môn lại đóng băng, thời gian giống như dừng lại, không trôi đi nữa.
Người đàn ông nở nụ cười mỉm, giống như trưởng giả ôn tồn hòa nhã, khẽ gật đầu với Thái Cổ Đan Thần: “Tôi cứ tự hỏi là ai có thể đánh bại Chân Vũ Đại Đế dễ dàng như vậy”.
“Hóa ra là ông à Dược Bộc!”.
“Xem ra thần tử Hỗn Độn đời này có vận khí rất tốt. Thần tử Hỗn Độn kiếp trước luân hồi cũng không thể gọi ông tỉnh dậy từ Hỗn Độn Thần Vực, không ngờ thần tử Hỗn Độn đời này lại làm được”.
Ánh mắt ông ta lướt qua Thái Cổ Đan Thần, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Thủ đoạn và át chủ bài của cậu cũng nhiều thật, điểm này đáng để tán thưởng!”.
“Nhưng tu vi bản thể lại quá yếu, không thể phát huy át chủ bài đến cực hạn, không thể không nói thật là đáng tiếc”.
“Thần tử Hỗn Độn luân hồi lần trước có tu vi cảnh giới thánh nhân, chân lực hỗn độn đạt tới cấp bốn. Nhưng cậu chỉ ở cảnh giới hóa thần, chân lực hỗn độn cũng chỉ đạt tới cấp ba!”.
“Bây giờ cậu còn không đủ tư cách để tôi ra tay!”.
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt Diệp Thiên cũng trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy, nắm đấm siết chặt.
Bởi vì người này chính là một trong những kẻ địch mạnh nhất trên con đường trưởng thành của cậu, một trong những chúa tể của vũ trụ này!
Thần Sáng Thế, Độc Cô Cảnh Viêm!