Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa bầu trời, hình thái thứ ba của Đại Thiên Kiếm Trận, cũng là hình thái cuối cùng đã thành hình.

Vô số quang kiếm đỏ sẫm rơi lả tả bốn phía hư không, hình thành tường kiếm mưa kiếm không có khe hở, vây kín Diệp Thiên.

Kiếm trận này không những ngưng tụ chân lực của nhị trưởng lão, mà còn xen lẫn sức mạnh tinh huyết bản nguyên ông ta khổ tu nhiều năm, uy lực mạnh hơn Đại Thiên Kiếm Trận - Nhân bình thường gấp trăm lần.

Giữa đất trời, khí tức tiêu điều lan tràn tứ phía. Mấy chục nghìn mét không gian xung quanh giống như hình thành một địa ngục Tu La, sát ý đáng sợ bao trùm xâm nhập, không có chỗ nào để tránh.

Ở bên dưới, Long Tuyết Viên và một nghìn tu sĩ nguyên anh dù đứng cách rất xa vẫn có thể cảm giác được sát ý thấm vào ruột gan, mỗi người bọn họ đều run rẩy, tinh thần gần như sụp đổ.

“Đây chính là uy lực của hình thái cuối cùng của Đại Thiên Kiếm Trận sao?”.

Long Tuyết Viên khẽ lẩm bẩm. Giờ phút này, cuối cùng cô ta cũng biết vì sao Kiếm Tông có thể trấn áp tinh vực thứ mười mấy trăm nghìn năm lâu như vậy. Thần thông kỹ pháp truyền thừa thế này đúng là như thần như ma, ngoài tu sĩ đại năng tầng lớp cao ra thì ai có thể địch lại?

“Nhị trưởng lão, ông đang làm gì vậy?”.

Cảm nhận được sát ý của nhị trưởng lão càng lúc càng mạnh, Kiếm Bắc Lương nhíu mày, quát khẽ.

Lúc này, đại trưởng lão luôn có vẻ mặt thản nhiên cũng biến sắc, vội hét lên: “Ông còn không mau dừng tay?”.

Những trưởng lão khác cũng đồng thanh hô lên: “Anh hai!”.

Nhưng trong lòng trong mắt nhị trưởng lão đã bị sát ý lấp đầy, đâu còn quan tâm đến lời nói của đám người Kiếm Bắc Lương. Bây giờ ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó là đánh tan xác người thanh niên ở chính giữa kiếm trận, một đòn giết chết cậu.

“Đại Thiên Kiếm Trận, Nhân!”.

Ông ta quát khẽ, đưa tay lên, đánh một chỉ về phía Diệp Thiên.

Trên bầu trời, vô số quang kiếm màu đen như được điều khiển đồng thời xao động, sau đó tỏa ra kiếm mang dày đặc, giống như có thể chém nát mọi thứ, lao hết tới chỗ Diệp Thiên đang đứng.

Đòn này không hề màu mè, không có bất cứ kỹ pháp nào đáng nói, chỉ đơn thuần là kiếm khí nhiều vô kể và kiếm ý bá đạo nhấn chìm kẻ địch, nghiền nát thành cát bụi!

Dưới sự ảnh hưởng bởi máu của nhị trưởng lão, uy lực của nó càng khó có thể miêu tả. Trong tình huống không sử dụng thần thông bảo mệnh, ngay cả một vị hóa thần cửu phẩm cùng cấp bậc rơi vào trong đó cũng chỉ có thể ôm hận mà chết.

Lúc này Diệp Thiên lại không có chút gì bàng hoàng, trong mắt chỉ có vẻ lạnh lùng.

Nhìn kiếm mang đỏ sẫm ập đến đầy trời, cậu không có động tác gì ngay, chốc lát sau mới lạnh lùng thốt ra hai chữ.

“Muốn chết!”.

Cậu vừa dứt lời, ánh sáng thuần thanh trên người cậu sáng bừng lên, chân lực hỗn độn lan tỏa, chống đỡ thế tấn công của đợt kiếm mang đầu tiên.

Cùng lúc đó, tứ chi của cậu hiện lên những luồng ánh sáng khác nhau, rồng ngâm hổ gầm, phượng hót lân kêu, đồng thời hội tụ ở không trung. Sau đó, bốn ánh sáng đồng thời lan tỏa, bốn luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau bắt đầu pha trộn với nhau.

“Loảng xoảng!”.

Tiếng động lạ vang lên, trước mặt Diệp Thiên, một cây trường kích tỏa ra ánh sáng bốn màu dần dần hình thành.

Tứ Thần Phá Khung Kích!

Lúc này, đợt kiếm mang thứ hai đã ập đến. Chân lực hỗn độn quanh người Diệp Thiên không chống đỡ được nữa, bị vô số kiếm mang xoắn thành những mảnh vỡ màu xanh thuần.

Cậu cũng không kiên trì phòng ngự mà bất chấp tất cả, chỉ dùng thân xác đối mặt với kiếm mang, kiếm ý rắn chắc hơn cả sắt thép.

“Keng keng!”.

Vô số kiếm mang chém vào người cậu, vang lên tiếng kim loại rõ rệt. Trước đòn tấn công như vũ bảo của kiếm mang, bề ngoài cơ thể cậu dù có lực phòng ngự mạnh mẽ của Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng dần hiện lên vết tích bị chém. Nếu cứ tiếp tục như vậy, phòng ngự của Phệ Thiên Trường Sinh Thể sẽ bị sức mạnh của kiếm trận phá vỡ.

Nhưng tất nhiên Diệp Thiên sẽ không cho ông ta cơ hội đó.

Cậu đẩy nhẹ tay, Tứ Thần Phá Khung Kích giống như mũi tên được kéo căng bắn ra, xuyên thẳng qua hư không, rẽ vô số kiếm mang ở phía trước ra thành một con đường. Sau đó, mọi người cảm thấy trước mắt lóe lên bốn màu sắc, đất trời lập tức lặng im.

Vào lúc này, kiếm trận vốn mạnh bạo đột nhiên dừng hẳn.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Long Huyền Tử cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao kiếm trận đột nhiên dừng lại. Khi ông ta chăm chú nhìn lại thì lập tức kinh hãi.

Một cây quang kích bốn màu đâm thẳng vào ngực nhị trưởng lão đứng cách Diệp Thiên nghìn mét, không có giọt máu nào chảy ra, thậm chí không nhìn thấy vết thương.

Sau đó, trên cây quang kích tỏa ra bốn luồng ánh sáng, chia ra các phương hướng khác nhau tỏa ra bốn phía cơ thể nhị trưởng lão. Sau đó, sức mạnh sấm sét làm nổ tung nửa thân trên bên trái, sức mạnh băng sương đóng băng nửa thân trên bên phải, sức mạnh gió bão xé nát nửa thân dưới bên trái, sức mạnh của lửa thiêu rụi nửa thân dưới bên phải của ông ta.

Cuối cùng, bốn luồng sức mạnh hòa vào nhau, làm phần đầu còn lại của nhị trưởng lão bốc hơi.

Chỉ trong chốc lát, một vị hóa thần cửu phẩm cứ vậy biến mất một cách quỷ dị.

Cơ thể nhị trưởng lão biến mất, kiếm trận trên trời mất đi sức mạnh chống đỡ cũng đồng thời tan rã, hiện ra bóng người ngạo nghễ đứng thẳng tắp trong đó.

Trên bầu trời, Diệp Thiên áo quần hơi rách rưới nhưng hai mắt sáng như điện, khuôn mặt tuấn tú như thiên thần, giống như tiên phật cửu thiên, quay đầu nhìn về phía những hóa thần khác của Kiếm Tông.

“Còn ai muốn đấu với tôi nữa?”.

Cậu nói xong, các hóa thần của Kiếm Tông mới phản ứng lại, nhị trưởng lão của tông môn bọn họ chết rồi?

Trong nháy mắt, mọi người đều biến sắc, tứ trưởng lão tính tình nóng nảy nhất không nhịn được nữa bước tới trước, định ra tay.

“Cậu dám giết ông ấy? Tôi sẽ giết cậu trả thù cho ông ấy!”.

Đại trưởng lão cũng tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Cậu giết nhị trưởng lão của tông môn chúng tôi, thù này thề không bỏ qua, hôm nay cậu hãy để mạng lại đây đi!”.

Mặc dù Diệp Thiên đã giết nhị trưởng lão, nhưng theo bọn họ thấy, bây giờ Diệp Thiên chắc chắn cũng đã kiệt sức. Chỉ cần bọn họ hợp sức tấn công tất nhiên có thể giết chết Diệp Thiên.

Kiếm Bắc Lương cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt phức tạp.

Lúc trước đệ tử nòng cốt được chọn sẵn bị giết chết, nhưng Kiếm Tông cũng không tổn thất gì, không đáng nhắc tới. Bây giờ người chết là nhị trưởng lão của bọn họ, một vị hóa thần cửu phẩm.

Ngay cả Kiếm Tông mạnh như vậy cũng không chịu được tổn thất này, ông ta là tông chủ Kiếm Tông, không có lý do gì ngăn đại trưởng lão.

Nhìn phản ứng của bọn họ, Diệp Thiên đã đoán trước được, ánh mắt lóe lên vẻ giễu cợt.

“Bộ mặt của tông phái siêu cấp ở thế giới trung tâm Ngân Hà là thế này đây sao? Thật là khó coi!”.

Cậu nhếch lên nụ cười lạnh lùng, vẫy nhẹ tay về phía bọn họ.

“Tôi đã giết một người, giết thêm vài người nữa cũng chẳng sao”.

“Mấy người các ông cùng lên đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK