Làn khí tím đen đầy trời nổ tung, ập đến như cơn sóng, những người vốn đang kẹt trong không gian hơn trăm nghìn mét bỗng chốc được giải thoát, có cảm giác như được tái sinh.
Ma độc tím đen nhanh chóng tan biến, sau đó, một viên đan dược khảm chín đường vân hình bán nguyệt cứ thế lơ lửng giữa không trung.
Đan dược to bằng ngón tay cái, còn chưa chạm vào nhưng một mùi thơm ngào ngạt đã lan khắp bốn phía. Nhiều tu sĩ cường giả ở bên dưới mới chỉ ngửi thấy đã cảm thấy trong lòng vui vẻ thoải mái, chân lực trong người bắt đầu nhanh chóng tăng lên, có xu thế muốn đột phá.
Còn Diệp Thiên thì lật tay chộp lấy, nắm viên đan dược kia trong lòng bàn tay.
“Đây chính là bản thể của Hỗn Độn Đan Ma, Hỗn Độn Tử Kim Đan sao?”.
Cậu nhìn viên đan dược tỏa ra ánh sáng kia, nhỏ giọng thì thào.
Hỗn Độn Tử Kim Đan này có chín đường vân màu vàng, khi màu vàng của nó lưu chuyển thỉnh thoảng lại có màu tím hiện ra trong đường vân, hai màu đan xen vào nhau, nhìn rất kỳ diệu.
“Chúa công!”, cơ thể của Thái Cổ Đan Thần nhanh chóng thu nhỏ, bằng tỷ lệ với Diệp Thiên.
Ông ta nhìn Hỗn Độn Tử Kim Đan trong tay Diệp Thiên, ánh mắt tỏ vẻ được an ủi.
“Lúc trước viên đan dược này do chính người đích thân phân phó bảo tôi luyện chế, bây giờ cũng coi như vật về chủ cũ rồi”.
Diệp Thiên cảm thấy bên trong Hỗn Độn Tử Kim Đan ẩn chứa dược lực khủng khiếp, sắc mặt cũng hơi thay đổi. Theo cảm ứng của cậu thì sức mạnh của Hỗn Độn Tử Kim Đan này không hề kém cạnh sức mạnh của viên đan cửu sắc trong người cậu, chỉ là hai luồng sức mạnh này khác nhau hoàn toàn.
Cậu có dự cảm, nếu có thể nuốt viên Hỗn Độn Tử Kim Đan này và luyện hóa nó, cộng thêm viên đan cửu sắc đã được luyện hóa trong người cậu, thì sức mạnh của cậu sẽ đạt đến cấp độ cực kỳ khủng khiếp.
Chỉ có điều, dù là Hỗn Độn Tử Kim Đan hay viên đan cửu sắc thì phẩm cấp cũng vượt quá mức độ có thể chịu đựng của cậu, nhất thời muốn luyện hóa nó thì khó hơn lên trời.
Ngoài điều này ra thì cậu vẫn còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Thái Cổ Đan Thần, thế nên cậu định giải quyết xong chuyện ở đây sẽ tính kế lâu dài.
Tâm niệm của cậu chợt động, bóng dáng của Thái Cổ Đan Thần lập tức biến mất, không thấy tăm tích đâu. Nhưng cậu biết, chỉ cần cậu cần đến thì Thái Cổ Đan Thần sẽ xuất hiện trở lại, trở thành dị tượng thiên địa của cậu, chiến đấu vì cậu.
Trên bầu trời chỉ còn lại một mình Diệp Thiên, vô số ánh mắt với đủ thần sắc đều đổ dồn về phía cậu.
Từ đầu đến cuối, sức chiến đấu kinh người mà Diệp Thiên thể hiện đã khiến tất cả bọn họ phải phục sát đất.
Nhất là Diệp Thiên không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà trong thần phủ của cậu còn có Lạc Tông Diễm xuất thân từ Thái Sơ Thần Đạo Môn, ngang với độ kiếp nhất phẩm. Còn dị tượng thiên địa do Diệp Thiên ngưng tụ có thể hóa ra ảo ảnh khổng lồ của một vị tiên phong đạo cốt, dễ dàng nghiền nát Hỗn Độn Đan Ma.
Điều này cho thấy, nếu Diệp Thiên dùng hết các con át chủ bài thì thậm chí có thể sánh với độ kiếp lục phẩm hoặc thất phẩm. Đây đã là sự tồn tại đứng trên đỉnh của vũ trụ, nếu chưởng môn ông tổ của các thế lực đế cấp không ra mặt thì Diệp Thiên có thể tự xưng vô địch.
Phải biết rằng, với tuổi tác tinh thần của Diệp Thiên thì rõ ràng cậu chưa quá 30 tuổi. Tầm tuổi này mà đã có thể xưng hùng vũ trụ, tranh phong với những người đứng trên đỉnh cao, nếu đồn ra ngoài thì ai có thể tin? Ai dám tin?
Điều khiến bọn họ kinh ngạc hơn là hiện giờ người của tộc họ Diệp đều cúi đầu khấu bái Diệp Thiên, không dám ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy thành kính.
Lẽ nào Diệp Thiên và tộc họ Diệp ở Tinh Hà còn mối quan hệ sâu xa nào đó mà không ai biết?
“Các ông đứng lên đi!”.
Diệp Thiên nhìn về phía Diệp Không Nhàn, nhỏ giọng nói. Cậu vừa dứt lời thì sức mạnh của tộc văn ở ấn đường của cậu cũng biến mất.
Đám người Diệp Không Nhàn chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cuối cùng luồng áp lực nặng nề đến từ sâu trong huyết mạch cũng tan biến, ông ta khẽ thở hắt ra rồi mới đứng lên.
“Xin ông tổ hãy quay trở lại tộc họ Diệp, chúng tôi sẽ cung nghênh đón ông tổ trở về!”.
Tuy uy áp huyết mạch đã biến mất, nhưng đám Diệp Không Nhàn vẫn vô cùng cung kính với Diệp Thiên. Bọn họ chắp tay cúi người với Diệp Thiên, vẫn coi cậu là Diệp Kình Thương và định mời cậu trở về tộc họ Diệp.
“Tôi không phải là ông tổ của các ông!”, Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn đám người Diệp Không Nhàn, nhỏ giọng nói: “Cụ thể mọi chuyện chúng ta trở về tộc họ Diệp hãy nói”.
Dù sao thì hiện giờ cậu đang sở hữu sức mạnh tộc văn của Diệp Kình Thương, có những chuyện cậu phải giải thích với tộc họ Diệp.
Hơn nữa, người của tộc họ Diệp ở Tinh Hà đều là con cháu của Diệp Kình Thương, cậu được coi là một nửa con trai của Diệp Kình Thương, giao một số truyền thừa kĩ pháp của ông ấy cho tộc họ Diệp cũng là chuyện nên làm.
Đám Diệp Không Nhàn đương nhiên chỉ muốn trở về tộc họ Diệp ngay lập tức, liền vội vàng đồng ý, mấy trưởng lão bắt đầu bắt tay vào việc xây dựng thông đạo không gian.
Còn các tu sĩ cường giả khác thấy nguy hiểm đã qua, sau khi hành lễ cảm ơn Diệp Thiên, liền lục tục rời khỏi đây, định tiếp tục tìm kiếm báu vật. Dù sao thì đây mới là mục đích chính bọn họ đến Táng Tiên Đàm.
Đây chính là thói hư tật xấu thâm căn cố đế của con người, khi gặp nguy hiểm thì tìm sự bảo vệ của cường giả, để người khác xông pha chiến đấu, khi nguy hiểm qua đi thì sẽ lập tức nghĩ đến lợi ích của bản thân.
Diệp Thiên cũng không quan tâm đến những người khác, cậu liếc nhìn đám thánh nhân của Yêu Hoàng Điện đang bị vây khốn trong Chân Vũ Trảm Thần Trận, sức mạnh thần niệm bỗng bùng phát, chín thanh phi kiếm lập tức tỏa ra thần mang xung thiên, tốc độ nâng lên cực hạn, lao vèo trong hư không, những nơi nó đi qua đều mang theo mưa máu.
Mấy thánh nhân của Yêu Hoàng Điện, bao gồm cả Hắc Ma Yêu Thánh còn không có chút sức phản kháng nào, tất cả đều bị giết chết, ngay cả linh hồn cũng bị khuấy nát triệt để.
“Thu!”.
Sau khi giết hết bọn họ, tâm niệm của Diệp Thiên chợt động, Chân Vũ Trảm Thần Trận lại bị cậu thu vào trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn.
Sau đó, cậu đưa mắt nhìn về phía đội hình của Chân Vũ Thánh Môn. Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên, những người còn lại của Chân Vũ Thánh Môn đều tránh né như chuột thấy mèo, chỉ có Hoa Lộng Ảnh là quật cường nhìn thẳng vào mắt cậu, không chịu tỏ vẻ yếu thế.
Diệp Thiên nhìn Hoa Lộng Ảnh một cái thật lâu rồi ngước mắt lên, nhìn linh hồn của Thanh Dương Thánh Giả.
Lúc này, bóng dáng của Thanh Dương Thánh Giả mờ ảo, khí tức yếu ớt, trúng hai đòn nặng của Hỗn Độn Đan Ma, ông ta gần như có thể biến mất khỏi thế gian bất cứ lúc nào.
“Vừa nãy ông nói muốn tìm tôi tính sổ chuyện của Thiên Thần Tông?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, bình thản lên tiếng.
Thanh Dương Thánh Giả nghe thấy thế, đồng tử lập tức co lại, tỏ vẻ sợ hãi.
Ông ta bị Hỗn Độn Đan Ma đánh hai đòn ngắc ngoải, còn Diệp Thiên chỉ kêu gọi một dị tượng thiên địa đã dễ dàng nghiền nát Hỗn Độn Đan Ma. Nếu Diệp Thiên muốn giết ông ta thì quả thực dễ như trở bàn tay.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Thanh Dương Thánh Giả, Diệp Thiên liền tỏ vẻ chế giễu và khinh bỉ.
“Thánh nhân thứ ba của Chân Vũ Thánh Môn chó má gì chứ? Cũng chỉ là hạng vô liêm sỉ bắt cóc người khác mà thôi!”.
“Lúc ông bắt Tiểu Ảnh từ Trái Đất đi có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”.
“Cái gì?”, Thanh Dương Thánh Giả nghe thấy thế liền sửng sốt.
“Sao cậu lại biết chuyện này?”.
Cho dù là ở Chân Vũ Thánh Môn thì ông ta cũng chưa bao giờ hé răng nửa lời với ai về thân phận lai lịch của Hoa Lộng Ảnh, tại sao Diệp Thiên lại biết được?
Đúng lúc ông ta đang kinh hãi nghi hoặc thì Diệp Thiên lại lên tiếng.
“Lão già khốn kiếp, ông yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết ông!”.
“Về bảo những người còn lại của Chân Vũ Thánh Môn, trong vòng một tháng, Diệp Lăng Thiên tôi sẽ đến Chân Vũ Thánh Môn, tìm các ông tính sổ!”.
“Cút đi!”.
Diệp Thiên khẽ quát, một luồng sóng âm xen lẫn sức mạnh thần niệm lan ra, đám người của Chân Vũ Thánh Môn bao gồm cả Thanh Dương Thánh Giả đều bị chấn động đến mức đầu váng mắt hoa, bay ngược lại phía sau.
Nhưng Hoa Lộng Ảnh không hề bị tổn thương, trong sự kinh ngạc của cô ấy, một bàn tay dày rộng mạnh mẽ đã ôm lấy eo cô ấy, kéo vào trong lòng.
“Anh…”
Hoa Lộng Ảnh vô cùng tức giận, nhìn về phía Diệp Thiên, định ra tay phản kháng, nhưng không biết tại sao, khi được Diệp Thiên ôm vào lòng, một cảm giác quen thuộc và ấm áp liền dâng lên, khiến cô ấy không thể xuống tay được.
“Đi theo anh!”.
Diệp Thiên mỉm cười, kéo theo Hoa Lộng Ảnh, đặt chân vào thông đạo không gian do các trưởng lão của tộc họ Diệp xây dựng. Người của tộc họ Diệp cũng đi theo, thông đạo chậm rãi khép lại, tất cả mọi người đồng thời biến mất.
Các thế lực cường đại của thế giới trung tâm Ngân Hà đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt u ám khó nói.
Bọn họ biết, bắt đầu từ hôm nay, một cái tên mới sẽ nổi lên ở thế giới trung tâm Ngân Hà, trở thành đại danh từ cho sức mạnh đời tiếp theo.
Nhìn khắp vũ trụ, thời đại thuộc về Diệp Lăng Thiên đã chính thức mở ra!