Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Táng Tiên Đàm chính là Hỗn Độn Thần Vực, Diệp Thiên đã biết điều này từ Cổ Cận Hồn trong Hỗn Độn Thương Minh Hoàn.

Còn Tần Tử Dương và Thiên Dưỡng Sinh nghe xong lời Diệp Thiên nói, đồng tử cũng co lại.

"Hỗn Độn Thần Vực? Pháp bảo không gian mà thần tử Hỗn Độn đời đầu tế luyện?".

Là người kế thừa thần cách, bọn họ cũng biết không ít về thần tử Hỗn Độn đời đầu. Tương truyền Hỗn Độn Thần Vực này là một trong những pháp bảo rất mạnh được thần tử Hỗn Độn đời đầu tế luyện.

Hỗn Độn Thương Minh Hoàn đại diện cho thời gian, còn Hỗn Độn Thần Vực này đại diện cho không gian.

Tương truyền ở trong Hỗn Độn Thần Vực này, dù công kích mạnh đến đâu, sức mạnh lớn đến đâu, thì mọi xung kích và hủy diệt đều chỉ ở trong Hỗn Độn Thần Vực này chứ không có bất cứ ảnh hưởng gì đến thế giới bên ngoài.

Hơn nữa, nếu sự vật bị phá hủy trong Hỗn Độn Thần Vực thì cũng sẽ tụ lại trong thời gian nhất định, hóa thành sơn xuyên địa mạch. Đây chính là chỗ thần kỳ của Hỗn Độn Thần Vực.

Đương nhiên Diệp Thiên cũng biết điều này, nên vừa rồi mới dùng Vạn Cổ Hỗn Độn Thể mở không gian nhảy vọt, cưỡng chế kéo Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương vào đây.

Hai độ kiếp cực mạnh nhanh chóng nhận ra ý đồ của Diệp Thiên. Bọn họ ngước mắt lên nhìn cậu, Thiên Dưỡng Sinh cười khẩy.

"Oắt con, nếu lão già Tam Kiếp kia ở đây thì còn có thể gánh bớt áp lực giúp cậu, nhưng cậu chỉ kéo hai chúng tôi vào Hỗn Độn Thần Vực này, đúng là không biết tự lượng sức!".

"Lẽ nào cậu nghĩ dựa vào chút tu vi của mình thì có thể đối phó với hai người chúng tôi sao?".

Diệp Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: "Có gì không thể chứ?".

"Đại trượng phu lấy ít địch nhiều, tôi đã nói rồi, hôm nay tuyệt đối không để hai người các ông rời khỏi Hỗn Độn Thần Vực".

Dứt lời, cậu giáng mạnh bàn tay xuống mặt đất của Hỗn Độn Thần Vực.

"Mượn dùng chín vạn dặm sơn hà!".

Cậu khẽ quát một tiếng, chân lực hỗn độn thuận theo lòng bàn tay cậu truyền vào mặt đất, lan ra xung quanh, tít về phía xa, gần như che phủ hoàn toàn Hỗn Độn Thần Vực.

Khí sơn xuyên địa mạch ở xung quanh hóa thành từng cự long trường phong, ùa từ bốn phương tám hướng tới, rót hết vào người cậu.

"Soạt!".

Khí tức đáng sợ bùng phát từ người Diệp Thiên, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên.

Thánh nhân nhị phẩm, thánh nhân tam phẩm, thánh nhân tứ phẩm... thánh nhân thần phẩm...

Tu vi cảnh giới của Diệp Thiên giống như tàu xe qua núi, lao vọt lên tận mây xanh, khiến Thiên Dưỡng Sinh và Tần Tử Dương đều biến sắc.

Giờ phút này bọn họ đã ngửi thấy mùi bất thường, tốc độ tăng trưởng sức mạnh của Diệp Thiên quá khủng khiếp.

Trong ánh mắt kinh hãi của hai người bọn họ, cuối cùng sức mạnh của Diệp Thiên cũng ngừng tăng.

Độ kiếp nhất phẩm!

Chưa tới một phút, tu vi của Diệp Thiên đã từ thánh nhân nhất phẩm lên độ kiếp nhất phẩm.

Nhìn sắc mặt kinh hãi muốn tuyệt vọng của hai người, khóe môi Diệp Thiên nở nụ cười lạnh lùng.

"Ngạc nhiên lắm nhỉ?".

"Hỗn Độn Thần Vực vốn sinh ra để dành cho chân lực hỗn độn, khí sơn xuyên địa mạch ở đây chính là nguồn dinh dưỡng bổ nhất cho chân lực hỗn độn, có thể khiến uy năng của chân lực hỗn độn tăng vọt".

"Tuy những sức mạnh này chỉ có thể sử dụng ở Hỗn Độn Thần Vực, rời khỏi đây sẽ không còn, nhưng như vậy là đủ rồi".

"Nếu là nơi khác, tôi quả thực không chắc có thể đồng thời đối phó với các ông, nhưng bây giờ, nơi này là sân nhà của tôi".

Dứt lời, bóng dáng của Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng, xông về phía Thiên Dưỡng Sinh trước.

Tốc độ của cậu vượt cả tốc độ ánh sáng, nhưng không kích phát bất cứ chân lực hay thần niệm gì, chỉ đơn thuần sử dụng thân xác.

"Thân xác nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng?".

Thiên Dưỡng Sinh tỏ vẻ kinh hãi, một cú đấm mang màu sắc ngôi sao đã xuất hiện trước mặt ông ta.

"Vèo!".

Sức mạnh khủng khiếp khó có thể miêu tả thành lời ập tới như sức mạnh hồng hoang. Thiên Dưỡng Sinh cảm thấy nổi da gà, có cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng thấy.

Nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là một trong những độ kiếp kim tiên mạnh nhất vũ trụ, chỉ trong tích tắc, chân lực toàn thân ông ta bùng nổ, trong Cửu U Ma Khí phát ra tiếng gào rú ghê rợn của đại yêu ác ma, sau đó thuẫn ánh sáng ma khí đen như mực ngưng ở trước trán ông ta.

"Bốp!".

Cú đấm của Diệp Thiên nện xuống, trúng thuẫn ánh sáng ma khí, âm thanh khủng khiếp chấn động bầu trời. Mới một đòn va chạm mà hàng chục triệu sinh linh sự vật trong Hỗn Độn Thần Vực đều bị chấn động thành hư vô.

Cảnh sắc vốn phân rõ trời đất lập tức biến thành trời sao. Còn thuẫn ánh sáng ma khí trước trán Thiên Dưỡng Sinh cuối cùng cũng không chịu nổi uy lực một cú đấm của Diệp Thiên, lập tức vỡ vụn.

Nhưng thuẫn ánh sáng màu đen này vẫn ngăn được Diệp Thiên trong một thoáng. Trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Thiên Dưỡng Sinh thu liễm ma khí, cơ thể trở nên to hơn, từng chiếc vảy màu đen khảm vào làn da, biến ông ta thành một người khổng lồ cao ba mét, toàn thân khoác áo giáp màu đen.

Đạo thể trường sinh, Cửu Thiên Ma Vương Thể!

"Đạo thể trường sinh?".

Diệp Thiên cảm nhận được dao động đặc biệt truyền tới từ thân xác của Thiên Dưỡng Sinh, liền cười khẩy một tiếng, ấn nắm đấm xuống thêm.

Thiên Dưỡng Sinh không chút sợ hãi, vung mạnh cánh tay phải, va chạm trực diện với Diệp Thiên.

"Bốp!".

Hai nắm đấm, hai thân xác chạm nhau, hư không rung chuyển, hai người đều bị sức mạnh phản chấn rất mạnh đẩy ra, lùi lại.

Diệp Thiên bay lại trăm trượng thì ổn định cơ thể, cánh tay hóa thành màu sắc ngôi sao của cậu khẽ run rẩy, nhưng nhanh chóng hồi phục như thường.

Nhìn lại Thiên Dưỡng Sinh, ông ta lùi lại nghìn trượng, những chiếc vảy màu đen được biến từ Cửu U Ma Khí trên cánh tay ông ta lần lượt nứt toác bong tróc, để lộ huyết dịch đặc biệt màu xanh da trời.

Cú đấm này của Diệp Thiên đã phá vỡ phòng ngự của ông ta.

"Đạo thể hoang cổ?".

"Vạn Cổ Hỗn Độn Thể?".

Ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, mỗi chữ gần như được rít ra từ kẽ răng.

Cửu Thiên Ma Vương Thể của ông ta là đạo thể trường sinh, tìm khắp vũ trụ cũng không có mấy đạo thể có thể sánh bằng, nhưng rõ ràng Diệp Thiên có tu vi kém hơn ông ta không biết bao nhiêu đẳng cấp lại có thể một quyền phá tan phòng ngự của ông ta. Ngoài đạo thể hoang cổ hơn cả đạo thể trường sinh thì không còn loại nào khác.

Mà Diệp Thiên là thần tử Hỗn Độn chuyển thế, đạo thể hoang cổ duy nhất có thể tu thành chính là Vạn Cổ Hỗn Độn Thể.

"Cậu đã tu được Vạn Cổ Hỗn Độn Thể?".

"Quả nhiên cậu đã lấy được Hỗn Độn Thương Minh Hoàn".

Sắc mặt Thiên Dưỡng Sinh trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Còn Tần Tử Dương ở bên cạnh cũng nheo mắt lại, để lộ nụ cười nguy hiểm.

Bà ta bước một bước tới, thanh trường kiếm cổ xưa trong tay đã tuốt vỏ, Nguyên Dương Tử Khí thuận theo bàn tay truyền xuống, lan khắp thân kiếm, cuối cùng bao phủ cả thanh trường kiếm.

Thanh trường kiếm này có tên Tuyệt Thanh Minh, được đúc từ Cửu Thiên Huyền Thạch của vũ trụ, nguyên liệu này gần như giống với đá Đoạn Giới của tộc họ Diệp, cực kỳ cứng rắn và sắc bén, hồi còn ở cảnh giới hóa thần, Tần Tử Dương đã dùng thanh kiếm này một nhát chém hằng tinh.

Còn bây giờ, bà ta đã là một trong những kim tiên mạnh nhất, cầm thanh kiếm này có thể nói là xưng bá thiên hạ, một nhát kiếm chém thiên hà.

"Muốn hai đánh một sao?".

Diệp Thiên nhìn hai người đứng sóng vai nhau, cười khẩy.

"Vậy để tôi chơi cùng các ông!".

"Đan Thần tiền bối, ra đi!".

Cậu vừa dứt lời, một ảo ảnh khổng lồ liền đội đất đứng lên sau lưng cậu, sừng sững giữa hư không vô tận.

Dị tượng thiên địa của Diệp Thiên, Đan Thần Chưởng Thanh Thiên!

Khác với trước kia, Thái Cổ Đan Thần không còn là độ kiếp lục phẩm nữa...

Mà là độ kiếp thần phẩm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK