Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong không gian hỗn độn, cơ thể của Diệp Thiên với sự điểm xuyết của sắc sao trời màu trắng đen trông vô cùng hư ảo.

Trừ ba loại sức mạnh cao nhất bắt đầu dung hòa với chân lực Hỗn Độn, sức mạnh của tinh thể Trái Đất và sức mạnh sao trời của viên đan cửu sắc cũng lần lượt hội nhập.

Năm loại sức mạnh giống như năm dòng sông hồ nước, chân lực Hỗn Độn của Diệp Thiên thì giống như biển lớn, thu nạp trăm dòng sông, dần dần chuyển hóa, đồng hóa, cuối cùng dung hòa năm loại sức mạnh vào làm một.

Chân lực Hỗn Độn màu xám và màu trắng đen cũng bắt đầu chuyển hóa thành màu đen trắng thuần tuý, theo thời gian trôi, màu xám đó bắt đầu nhạt dần.

Diệp Thiên ngồi khoanh chân trong Hỗn Độn Thần Vực, không động đậy, thời gian trôi đi từng chút một…

Ở sâu trong bầu trời sao không biết tên, một vết nứt chậm rãi nứt ra. Vết nứt đó không giống như khe nứt không gian, sau khi nứt ra không có dòng chảy rối không gian, cũng không có trọng lực chảy xiết, chỉ có sự sâu xa vô hạn, giống như vực sâu không nhìn thấy đáy.

Trong đó không có ánh sáng sao trời, chỉ có một mảnh hắc ám không nhìn thấy điểm cuối.

Trước vết nứt đó có một bóng người, cơ thể ông ta gần như bị đóng băng một nửa, ngay cả những kinh mạch, huyết quản chủ yếu, thậm chí là tim cũng bị thương nặng, đó là Thần Sáng Thế vừa chạy thoát khỏi tay Diệp Thiên không lâu.

Phụt!

Độc Cô Cảnh Viêm đứng bên ngoài khe nứt phun ra máu, nhưng trong mắt ông ta lóe lên sự điên cuồng. Khe nứt chỉ vừa hé ra, cơ thể ông ta đã lóe lên, muốn bay vào trong đó.

Nhưng ông ta mới bước một chân vào thế giới đằng sau khe nứt đó, một dải lụa màu vàng nhạt lại quét đến từ sâu trong bóng tối, đâm vào ngực ông ta.

“Ầm!”.

Dù Độc Cô Cảnh Viêm đã điều động chân lực phòng ngự, nhưng vẫn bị đòn đánh này đẩy lùi ra khỏi khe nứt, lùi lại mấy trăm km trong hư không mới đứng vững được.

Vì đòn đánh này, cơ thể ông ta vốn đã bị thương lại tăng thêm vết thương, miệng phun ra máu, lồng ngực nứt ra, xuất hiện dấu tay rõ rệt đánh lõm cả lục phủ ngũ tạng của ông ta.

Mặc dù chịu đựng đòn tấn công đáng sợ đó, nhưng Độc Cô Cảnh Viêm không dám có chút bất mãn nào, ngược lại bay tới trước, quỳ trước khe nứt đó, giọng nói vô cùng thành khẩn.

“Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không làm xong chuyện, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết thần tử Hỗn Độn chuyển thế”.

“Bây giờ cậu ta đã tu thành tam nguyên quy nhất và Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, chân lực Hỗn Độn cũng đã gần với cấp năm, tôi không phải là đối thủ của cậu ta”.

“Cầu xin chủ nhân nể tình tôi làm trâu ngựa cống hiến cho người mấy triệu năm mà cứu tôi một mạng, ban cho tôi sinh mệnh!”.

Giọng nói của ông ta vang vọng hư không vũ trụ, đứng trước khe nứt thứ nguyên đó nói chuyện.

Trong khe nứt thứ nguyên lại vô cùng im lặng, chỉ có bóng tối sâu không thấy đáy lặng lẽ xoay tròn.

“Chủ nhân, cầu xin người hãy cho tôi vào Thiên Thần Giới, chỉ khi nào tiến vào Thiên Thần Giới, nhờ vào khí vị diện trong đó thì tôi mới có thể sống sót!”.

“Bao nhiêu năm qua, dù tôi không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ người định vứt bỏ tôi?”.

Trong giọng nói ông ta chất chứa sự tức giận, rõ ràng vô cùng bất mãn khi mình sắp thành con cờ bị vứt bỏ.

Đúng lúc này, giọng nói xa xăm lại vang lên từ trong bóng tối.

“Độc Cô Cảnh Viêm, cậu thật to gan, kẻ như cậu cũng dám chất vấn tôi?”.

Nghe giọng nói này, Độc Cô Cảnh Viêm lập tức chấn động tinh thần, vội vàng quỳ xuống trong hư không, vẻ mặt hoảng hốt.

“Cảnh Viêm không dám!”.

“Chủ nhân, cầu xin người rủ lòng từ bi, cứu tôi một mạng!”.

Trong bóng tối rơi vào im lặng ngắn ngủi, một lúc sau, giọng nói đó mới vang lên.

“Cậu chỉ là người đại diện cho tôi ở thế giới bên dưới, chỉ được tính là người kế thừa thần cách, cách xa thần thị chân chính mười tám nghìn dặm, không đủ tư cách để vào Thiên Thần Giới”.

“Bỏ ý nghĩ nực cười của cậu đi!”.

Độc Cô Cảnh Viêm bừng tỉnh, ánh mắt có vẻ tuyệt vọng. Ông ta biết người này lên tiếng thì đồng nghĩa đã kết luận, ông ta không có khả năng vào được Thiên Thần Giới.

Trong khi ông ta tuyệt vọng, giọng nói đó lại vang lên.

“Mặc dù không xứng vào Thiên Thần Giới, nhưng muốn cứu mạng cậu thì không khó”.

“Chỉ là, tôi cứu mạng cậu xong, cậu phải không tiếc bất cứ giá nào giết chết thần tử Hỗn Độn chuyển thế lần này, đồng thời sau khi giết chết cậu ta thì tìm vị trí Luân Hồi Ấn của cậu ta, xóa bỏ Luân Hồi Ấn, khiến thần tử Hỗn Độn hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ này!”.

Độc Cô Cảnh Viêm nghe nói thì vui mừng, nhưng nghe đến nửa câu sau thì vẻ mặt thay đổi.

“Nói tôi giết cậu ta?”.

Ông ta nhíu mày: “Chủ nhân, mặc dù tôi rất muốn làm vậy, nhưng thực lực của tôi hiện nay đã không phải là đối thủ của cậu ta. Đợi đến khi tôi dưỡng thương xong, tu vi của cậu ta chắc chắn cũng tiến bộ vượt bậc, so ra tôi càng khó…”.

“Im miệng!”.

Ông ta chưa nói xong, giọng nói đó đã ngắt lời ông ta.

“Thắng là thắng, thua là thua, đâu ra nhiều cớ như vậy?”.

“Mặc dù cậu ta đã tu thành tam nguyên quy nhất, tu thành Vạn Cổ Hỗn Độn Thể, nhưng thời gian trưởng thành của cậu ta quá ngắn. Cho dù có cho cậu ta mười năm, tu vi bản thể của cậu ta cũng không đạt tới độ kiếp thần phẩm, vẫn còn khoảng cách với cậu”.

“Lần này, tôi không những trợ giúp cậu chữa lành vết thương, mà còn ban cho cậu sức mạnh để cậu đối kháng với cậu ta, thậm chí có vốn để giết chết cậu ta”.

Dứt lời, Độc Cô Cảnh Viêm nheo mắt.

“Chủ nhân, người nói thật sao?”.

“Đương nhiên!”, giọng nói đó vô cùng khẳng định, mang theo khí phách bao la mênh mông.

“Vạn Cổ Hỗn Độn Thể là đạo thể hoang cổ. Nếu là Vạn Cổ Hỗn Độn Thể hoàn chỉnh, chỉ có đạo thể hoang cổ mới có thể đối kháng!”.

“Nhưng tiếc là linh lực của thế giới thấp hơn này tuyệt đối không thể sinh ra Vạn Cổ Hỗn Độn Thể hoàn chỉnh. Cho dù cậu ta có lấy được tủy xương của thú tổ cũng vậy”.

“Chỉ có khí vị diện của Thiên Thần Giới mới có thể trợ giúp cậu ta hoàn thành việc rèn luyện Vạn Cổ Hỗn Độn Thể”.

“Nói cách khác, Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chung quy cũng có kẽ hở, không đạt tới trình độ đạo thể hoang cổ hoàn hảo!”.

Người đó dứt lời, một làn khí màu vàng nhạt tỏa ra từ trong bóng tối vô tận, treo lơ lửng trước mặt Độc Cô Cảnh Viêm.

“Đây là tinh nguyên thần lực của tôi, luyện hóa nó không những giúp cậu khôi phục vết thương, mà còn có thể giúp cho tu vi của cậu tăng cao một cấp độ”.

“Ngoài ra, trong tinh nguyên thần lực này có dấu ấn thần cách của tôi, trong đó ghi lại phương pháp tu luyện Bách Sát Thần Ma Khu hoàn chỉnh”.

“Kim Cương Thần Ma Thể mà cậu tu luyện lúc trước là bản không hoàn chỉnh của Bách Sát Thần Ma Khu. Với nền tảng đó, trong vòng mười năm, chắc chắn cậu có thể tu thành Bách Sát Thần Ma Khu hoàn chỉnh, dùng để chiến đấu với Vạn Cổ Hỗn Độn Thể không hoàn chỉnh hoàn toàn đủ sức”.

Độc Cô Cảnh Viêm nhìn làn khí màu vàng nhạt lơ lửng ở trước mặt, trong lòng dâng lên niềm vui vô hạn, sâu trong đáy mắt hiện ra thù hận ngút trời.

“Tuân lệnh chủ nhân, đa tạ ơn tái tạo của chủ nhân!”.

“Người yên tâm, lần này cho dù tôi có dốc hết sức cũng phải giết chết thần tử Hỗn Độn chuyển thế, hủy diệt Luân Hồi Ấn của cậu ta, khiến cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi thế gian”.

Giờ phút này, ông ta trải qua thất bại thê thảm lại lần nữa dâng tràn tự tin.

Chỉ bởi vì Bách Sát Thần Ma Khu chính là đạo thể đứng đầu trong mười đạo thể trường sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK