Giọng nói trầm thấp này mang theo sự tức giận không gì có thể cứu vãn. Tất cả mọi người chỉ cảm thấy ớn lạnh, họ có cảm giác sát khí vô cùng kinh khủng đang ập tới, sát khí này còn đáng sợ hơn cả trước đó gấp nhiều lần.
Một lúc sau, đám đông mới hoàn hồn, ai cũng ngước nhìn thì thấy một người thanh niên mặc áo trắng đang đứng ngay trước mặt hai mẹ con Kỷ Nhược Yên.
Cách người thanh niên một bước chân xuất hiện một cái hố, đó chính là phu nhân của tập đoàn Đế Hào. Bà ta đã hóa thành một đống bầy nhầy.
Bọn họ lập tức hiểu ra người thanh niên nhìn có vẻ vô hại này chính là một võ giả. Thậm chí còn là một tu sĩ, nếu không thì sao có thể biến người phụ nữ kia thành một đống thịt được chứ?
Sau một hồi chìm vào im lặng thì có tiếng kêu vang lên: “Giết người rồi, giết người rồi”
Trong nháy mắt, cả hiện trường sục sôi, có không ít các giáo viên lén lút lấy máy điện thoại ra và chụp lại sự việc.
Dù sao thì giờ đây là thời đại của tu tiên nhưng mà đất nước vẫn có pháp luật và pháp luật càng nghiêm hơn trước đây nữa. Rằng nếu kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu ở nơi công cộng, tức là ra tay với những người dân bình thường thì sẽ có các tổ chức tu sĩ có chuyên môn của nhà nước giải quyết những hành vi này.
Dù những kẻ có võ không coi pháp luật ra gì nhưng họ vẫn sợ những tổ chức tu sĩ, sợ bị áp chế, thế nên không có mấy ai dám ra tay ở những nơi công cộng hết.
Thế vậy mà người thanh niên này lại ra tay trước mặt bàn dân thiên hạ, hơn nữa còn ra tay độc ác như vậy. Loại người này họ chưa từng thấy bao giờ.
Chủ tịch của tập đoàn Đế Hào nhìn thấy cảnh tượng đó bèn tái mặt. Một giây sau, ông ta mới ngước nhìn người thanh niên và chỉ tay đầy run rẩy.
“Cậu...cậu giết vợ của tôi?”
“Sao...sao cậu có thể? Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Dương Thụ Thành, chủ tịch của tập đoàn Đế Hào, cũng là đệ tử ngoại môn của đạo trường Đế Hào. Cậu dám giết chết con trai tôi cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
Dương Thụ Thành tới từ Lư Thành đã được năm năm rồi. Năm năm qua, ông ta dựa vào đạo trường Đế Hào lập nên tập đoàn Đế Hào, có thể nói là khá thuận buồm xuôi gió. Cả Lư Thành này trừ tập đoàn Lăng Thiên ra thì không có ai là đối thủ của họ.
Địa vị của ông ta ở Lư Thành rất cao, đến cả các quan lớn ở trung ương cũng đều yếu hơn ông ta. Ông ta không bao giờ ngờ lại có người dám giết vợ ông ta như thế này.
“Giết vợ ông thì sao?”
Người thanh niên trước mặt này chính là Diệp Thiên. Biểu cảm của anh trông vô cùng lạnh lùng: “Biết điều thì mau thu dọn hài cốt của vợ ông đi và cút xa một chút. Còn chậm trễ thì tôi sẽ tiêu diệt tông môn nhà ông đấy”.
Diệp Thiên không phải ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng ngày hôm nay anh thật sự khó có thể nén giận được”.
Đầu tiên là con trai của Dương Thụ Thành chế nhạo Kỷ Viêm, thậm chí còn nói Kỷ Viêm không có bố. Bố đã chết khiến Kỷ Nhược Yên tức giận ra tay giáo huấn cậu ta.
Sau đó đến vợ của Dương Thụ Thành lên định ra tay với Kỷ Nhược Viêm, thậm chí còn chửi Kỷ Nhược Viêm là tiện nhân. Vợ và con mình đều bị người ta sỉ nhục thì sao Diệp Thiên có thể nương tay được.
Đến người đất còn tức giận huống hồ đây là hoàng đế bất bại của vũ trụ. Anh không giết cả nhà Dương Thụ Thành đã là nương tay lắm rồi.
“Diệt tông môn của tôi sao?”, Dương Thụ Thành giật mình sau đó gầm lên.
“Cậu giết vợ của tôi mà còn dám uy hiếp tôi, xem ra cậu thật sự không biết sự lợi hại của tôi rồi”.
“Chuyện ngày hôm nay, tôi muốn toàn bộ gia đình của cậu phải chết”, dứt lời ông ta bóp nát một miếng ngọc, mười đường khí tức từ miếng ngọc phóng ra, trong đó luồng khí tức yếu nhất cũng đã đạt tới hoàng cấp,
Mười bóng hình lướt tới khiến đám đông đều thất kinh. Có không ít người dân há hốc miệng. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà nhiều cao thủ xuất hiện thế?
Chưa tới một phút thì mười bóng hình kia đã tập trung trước mặt Diệp Thiên, người đi đầu có tu vi đã đạt tới huyền thông đỉnh phong, cách nhập thần chỉ còn bán bộ.
Người này bước tới trước, nhìn Dương Thụ Thành.
“Dương Thụ Thành, chuyện gì vậy, có gì đáng để gọi chúng tôi tới cùng lúc thế?”
Dương Thụ Thành chỉ về phía Diệp Thiên, lạnh lùng nói: “Các vị chấp sự, người này vừa giết vợ của tôi, còn nói đòi diệt tông môn của tôi, rõ ràng là không coi đạo trưởng Đế Hào ra gì. Mong chấp sự ra tay, xử lý kẻ này”.
Trước giờ ông ta hành sự rất cẩn trọng. Diệp Thiên giết vợ ông ta, ông ta biết tu vi của anh không hề kém nên lần này mới triệu tập mười vị chưởng chấp sự của chấp pháp đường tới để giải quyết anh.
“Ồ”
Người đi đầu nghe thấy vậy bèn nhìn Diệp Thiên.
“Những gì ông ta nói là đúng chứ?”, giọng kẻ này vô tình, có vẻ nư là con Diệp Thiên chỉ như con sâu cái kiến.
Diệp Thiên chẳng buồn ngước nhìn, thấy thế tu sĩ đứng đầu kia tối mặt, định ra tay. Đúng lúc này không gian trở nên méo mó, một bóng hình xuất hiện đối diện với mười người kia.
Đây là một người đàn ông trung niên mặc áo màu đỏ đậm, hai tay chắp sau lưng, dù nhìn khá bình thường nhưng khí tức thì vô cùng mạnh mẽSự xuất hiện của người này khiến 10 người kia co đồng tử, đôi mắt ánh lên vẻ kiêng dè.
Có không ít người cũng nhận ra: “Đây chẳng phải là ông Đình – Vương Hướng Đình của đạo trường Thanh Long sao?”
“Ừm, đúng ậy, ông Đình là một cao thủ đã bước vào nhập thần, phục trách về việc thiết lập chế độ của Hoa Hạ và trật tự của các tu sĩ. Giờ xảy ra chuyện này, là tổng quản chi nhánh Lư Thành đương nhiên là ông ấy có mặt rồi”.
Vương Hướng Đình liếc nhìn mười vị tu sĩ kỳ thông huyền: “Các vị đều là cao thủ của đạo trường Đế Hào, hôm nay lại có hứng thế này là vì chuyện gì thế?”
Mặc dù 10 người kia khá khinh khỉnh nhưng đứng trước Vương Hướng Đình thì vẫn phải co cụm lại và thuật lại sự việc một lần nữa.
“Ồ", Vương Hướng Đình nghe thấy vậy thì cũng ngạc nhiên lắm. Ông ta không ngờ ở Lư Thành lại có một người dám gây phiền phức cho đạo trường Đế Hào như vậy.
Ông ta rất tò mò, rốt cuộc là người nào to gan như vậy chứ? Ông ta nhìn theo hướng tay chỉ và thấy Diệp Thiên.
Lúc nhìn thấy anh, ông ta như người mất hồn. Một giây sau, trước mặt bao nhiều người ông ta vội cúi người hành lễ với Diệp Thiên.
“Đạo trường Thanh Long - Vương Hướng Đình bái kiến Diệp đế vương”.
Ngay lập tức cả hiện trường im lặng. Mười người trước đó cũng mặt cắt không ra máu.