Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Cửu Mân mở thần niệm ra, toàn bộ tộc họ Diệp lập tức biến thành luyện ngục linh hồn, vô số tộc nhân khổ sở ôm đầu, thần phủ đau đớn dữ dội.

Sức mạnh thần niệm đánh thẳng vào linh hồn, huống hồ còn là độ kiếp bát phẩm có thần niệm đạt tới cảnh giới bình thiên viên mãn. Các tộc nhân của tộc họ Diệp, người mạnh nhất cũng chỉ là Diệp Huyền mới đạt đến thánh nhân, ai có thể chống nổi chứ?

"Thương Cửu Mân, cậu muốn làm gì?".

Diệp Nhất khẽ quát một tiếng, thần phủ mở ra, sức mạnh thần niệm lập tức tràn ra như thủy triều, va thẳng vào làn sóng thần niệm của Thương Cửu Mân.

"Ầm!".

Hai luồng thần niệm va vào nhau trên hư không, Diệp Nhất và Thương Cửu Mân đều lảo đảo, Diệp Nhất lùi lại một bước, còn Thương Cửu Mân chỉ lùi lại nửa bước.

"Hừ! Sức mạnh thần niệm của cường giả độ kiếp tộc họ Diệp cũng chỉ đến thế thôi à?".

Thương Cửu Mân khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt dương dương đắc ý.

Còn Diệp Nhất thì sa sầm mặt, thêm chút lo lắng.

Tuy tu vi thần niệm của ông ta giống với Thương Cửu Mân, đều là cảnh giới bình thiên, nhưng ông ta chỉ là bình thiên hậu kỳ, kém Thương Cửu Mân một bậc.

Hơn nữa, Thương Cửu Mân xuất thân từ Thái Sơ Thần Đạo Môn, đây vốn là thế lực đế cấp chuyên tu thần niệm, nói về mức độ thao túng và hiểu biết về thần niệm, khắp vũ trụ này Thái Sơ Thần Đạo Môn nhận là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Thế nên hai bên vừa giao chiến, Diệp Nhất liền rơi vào thế hạ phong.

Bảy vị trưởng lão phía sau ông ta đều vô cùng kinh ngạc, tuy Thương Cửu Mân ăn nói ngông cuồng, phong cách hành sự ngang ngược, nhưng quả thực có bản lĩnh. Danh hiệu đệ nhất thiên tài trong lịch sử của Thái Sơ Thần Đạo Môn đúng là danh bất hư truyền.

"Thương Cửu Mân!", Diệp Nhất trầm giọng quát: "Thương Cửu Mân, cậu công khai thách thức tộc họ Diệp chúng tôi, bây giờ còn định xông vào, lẽ nào cậu muốn trở mặt thành thù với tộc họ Diệp thật sao?".

Thương Cửu Mân tỏ vẻ không chút quan tâm, chỉ nhếch môi đầy khinh miệt.

"Các ông muốn nghĩ sao thì nghĩ, hôm nay không gặp được tên Diệp Thiên kia thì còn lâu tôi mới đi".

"Huống hồ, tộc họ Diệp các ông từ lâu đã không còn là tộc họ Diệp của mấy trăm nghìn năm trước rồi. Diệp Kình Thương không còn, tộc họ Diệp cũng chỉ thoi thóp hơi tàn mà thôi. Cho dù tôi xông vào thì sao chứ, ai có thể ngăn cản được tôi?".

Nói xong những lời này thì Thương Cửu Mân coi như không đội trời chung với tộc họ Diệp, các tộc nhân của tộc họ Diệp ở bên dưới đều tỏ vẻ phẫn nộ.

Thân là con cháu của tộc họ Diệp, bọn họ đã bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy chứ?

"Dám sỉ nhục tộc họ Diệp, cậu chán sống à?".

Diệp Nhất trước giờ luôn trầm ổn, nhưng giờ phút này ánh mắt cũng chứa đầy sát khí. Sự ngông cuồng của Thương Cửu Mân đã khiến ông ta không thể nhẫn nhịn được nữa.

"Bảy người các cậu khai mở đại trận của tộc họ Diệp, bố trí kết giới, khống chế phạm vi phá hoại, bảo vệ tộc nhân".

"Thương Cửu Mân để anh đối phó".

Dứt lời, ông ta không chút do dự, lập tức vung tay lên. Chỉ thấy lòng bàn tay ông ta kết ấn, hai ngón trỏ chồng lên nhau, tạo thành hình vòng tròn, sau đó in vào chân trời.

Tuyệt học của tộc họ Diệp, Thăng Long Ấn!

"Vù!".

Trong hư không, một ấn ký màu vàng khổng lồ mấy chục nghìn mét được ngưng kết thành hình, sau đó giáng về phía Thương Cửu Mân.

Khoảnh khắc ông ta ra tay, bảy vị trưởng lão ở phía sau cũng đồng thời hành động. Bảy luồng chân lực với bảy màu khác nhau cùng bắn ra, dẫn dắt khí sơn xuyên địa mạch của đất tổ tộc họ Diệp, hóa thành một chiếc xích khổng lồ, trói buộc hư không, vừa khéo bao trùm lấy Diệp Nhất và Thương Cửu Mân.

Đây là đại trận của tộc họ Diệp, một khi khởi động thì có thể hóa thành lớp phòng ngự cực mạnh, đủ để chống lại một kích toàn lực của độ kiếp thần phẩm. Còn bây giờ, bọn họ dùng đại trận tộc họ Diệp để chia cắt chiến trường, tránh các tộc nhân bị trận chiến của hai độ kiếp bát phẩm làm liên lụy.

Thương Cửu Mân biết ý đồ của bát đại trưởng lão tộc họ Diệp, thấy Thăng Long Ấn ép xuống, ông ta không chút quan tâm, ánh mắt nổi lên thần mang.

Sức mạnh thần niệm đáng sợ của ông ta ngưng tụ thành một cái chùy ba cạnh mờ ảo, từ dưới lên trên, lao vút về phía Thăng Long Ấn.

Tuyệt kỹ thần niệm của Thái Sơ Thần Đạo Môn, Trác Long Chùy!

"Xẹt, xẹt!".

Quang ấn và chùy nhọn va vào nhau, chỗ va chạm bắn ra tia lửa tung tóe, sóng năng lượng tỏa ra bốn phía. Ngay cả lớp phòng ngự tuyệt đối do đại trận tộc họ Diệp hình thành cũng rung chuyển dữ dội, không gian gợn lên từng vòng sóng.

Nhưng ngay sau đó, Trác Long Chùy được ngưng từ sức mạnh thần niệm bất ngờ di chuyển lên trên, phần đầu nhọn hoắt sắc bén nhất trực tiếp khảm vào Thăng Long Ấn.

"Rắc!".

Trên Thăng Long Ấn vang lên tiếng nứt vỡ giòn tan, Diệp Nhất hơi biến sắc, nhưng vẫn rót chân lực vào Thăng Long Ấn một cách ổn định.

"Vù!".

Nó phát ra âm thanh sắc bén, Thăng Long Ấn vốn sắp vỡ vụn lại phát ra ánh sáng vàng, vết nứt đang lành lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Còn đầu nhọn của Trác Long Chùy cũng đang dần bị ép ra khỏi Thăng Long Ấn.

"Đây là..."

Thương Cửu Mân nhìn ánh sáng trắng hơi lấp lánh trên người Diệp Nhất, ánh mắt lóe lên sự khác thường.

"Thượng Hợp Tiên Lực trong truyền thuyết?".

Thứ Diệp Nhất dùng lúc này chính là Thượng Hợp Tiên Lực do Diệp Kình Thương sáng tạo, sau khi Diệp Thiên trao trả phương pháp tu luyện cho tộc họ Diệp, Diệp Nhất liền ngày đêm nghiên cứu.

Ông ta vốn đã tu được sáu phần Thượng Hợp Tiên Lực, bây giờ, Thượng Hợp Tiên Lực của ông ta lại lên một tầm cao mới, đã có tám phần phong thái của Diệp Kình Thương.

Dưới sự gia trì của Thượng Hợp Tiên Lực, Thăng Long Ấn đương nhiên là uy lực tuyệt luân, Trác Long Chùy của Thương Cửu Mân vốn đang thế như chẻ tre lập tức bị phá giải.

"Không hổ là chân lực tự sáng tạo của Diệp Kình Thương!".

Thương Cửu Mân cảm nhận được áp lực to lớn đến từ đỉnh đầu, thầm kinh hãi.

Nhưng ông ta là thiên tài tuyệt đỉnh của Thái Sơ Thần Đạo Môn, sóng gió nào chưa từng trải qua? Thần mang trong mắt ông ta ngưng thành thực thể, lưu chuyển xuống dưới, rót hết vào lòng bàn tay.

Chân lực của ông ta cũng tỏa từ trong người ra, quấn quanh cánh tay, cuối cùng ngưng thành một thể với thần niệm trong lòng bàn tay.

"Lưỡng Nghi Thần Chỉ!".

Ông ta khẽ quát một tiếng, chân lực trong người và sức mạnh thần niệm quấn quýt lấy nhau, bắn ra từ đầu ngón tay, xuyên qua Thăng Long Ấn.

Một khi Trác Long Chùy bị Thăng Long Ấn đánh bại thì chùm chỉ lực do hai luồng sức mạnh ngưng kết với nhau sẽ trực tiếp xuyên qua Thăng Long Ấn.

Đây là chiêu thức chiến đấu sở trường nhất của Thái Sơ Thần Đạo Môn, thần niệm và chân lực kết hợp hoàn hảo luôn có thể bộc phát lực công kích hơn xa bản thể.

Diệp Nhất cũng cảm nhận được sức phá hoại đáng sợ ẩn chứa trong chiêu này, nhưng ông ta không hề có ý định lùi lại mà giơ tay phải lên, Thượng Hợp Tiên Lực đã ngưng thành một thanh kiếm quang màu trắng ở đầu ngón tay.

Ông ta lùi lại một bước, kiếm quang chỉ chếch về phía chân trời, tay trái nắn thành hình kiếm quyết, chính là kiếm đầu tiên trong Bá Đồ Thập Tam Kiếm.

Đúng lúc chuẩn bị tế ra kiếm đầu tiên là Vô Nguyệt để đối phó với kích này của Thương Cửu Mân, thì một tiếng phá rách hư không sắc nhọn bỗng vang lên.

Chỉ thấy một bóng dáng lao từ tít chân trời phía xa đến với tộc độ khó mà tưởng tượng được, nhanh đến mức toàn bộ không gian người đó đi qua đều vỡ vụn, kéo theo một dấu vết rất dài trong hư không.

Thương Cửu Mân nhận ra điềm báo, sức mạnh thần niệm lập tức mở rộng, nhưng ông ta phát hiện ra sức mạnh thần niệm cảnh giới bình thiên viên mãn của mình vẫn không thể nắm được quỹ đạo hành động của đối phương.

“Cái gì?”.

Thương Cửu Mân kinh hãi biến sắc, trong lúc ông ta kinh ngạc, bóng dáng kia đã lao tới trước mặt, đầu tiên là làm thủng một cái lỗ lớn trên kết giới không gian do đại trận của tộc họ Diệp hình thành, sau đó tiếp tục hạ xuống, khiến Thăng Long Ấn, Trác Long Chùy đều vỡ nát.

Sau đó, chùm sáng khổng lồ được ngưng tụ từ chân lực và thần niệm bị bóng dáng này đánh tan, hóa thành vô số đốm sáng. Cuối cùng, khi vô số ánh mắt còn chưa nắm được, một nắm đấm như đá ngọc thạch đã đánh vào lồng ngực Thương Cửu Mân.

Chân lực hộ thân cùng với hai tầng thuẫn ánh sáng được ngưng từ sức mạnh thần niệm của Thương Cửu Mân giống như tờ giấy mỏng, dễ dàng bị nắm đấm này xuyên qua.

“Phụt!”.

Thiên tài mạnh nhất trong lịch sử Thái Sơ Thần Đạo Môn, độ kiếp bát phẩm nổi danh hiển hách, lập tức điên cuồng phun ra máu tươi lẫn với một ít nội tạng vỡ nát, bay đi hơn chục nghìn mét trong không trung.

Nhưng bóng dáng kia vẫn chưa dừng lại, mà còn hóa thành một luồng sáng, tốc độ nhanh hơn tốc độ âm thanh gấp trăm lần, trước khi Thương Cửu Mân ổn định cơ thể, đã đến sau lưng ông ta.

Sau đó năm ngón tay thon dài trắng nõn chộp lấy đầu của Thương Cửu Mân.

“Vô danh tiểu tốt gì cũng dám đến tộc họ Diệp khiêu khích sao?”.

“Tuy Kình Thương Đại Đế không còn, nhưng từ nay về sau, tộc họ Diệp đã có tôi!”.

Giọng nói hùng hồn vang khắp hư không, bát đại trưởng lão và vô số tộc nhân của tộc họ Diệp đều ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Diệp Thiên mặc bộ đồ trắng, đang chậm rãi xách Thương Cửu Mân lên như xách một con gà, ánh mắt chứa đầy sát khí.

Diệp Thiên đã xuất quan!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK