Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc Cố Giai Lệ sà vào lòng chàng trai áo trắng, cả Đại học Nghệ thuật Thủ Đô dường như im bặt.

Những người đàn ông lái xe sang, đeo đồng hồ, mặc quần áo hàng hiệu, đều khựng cả lại, sắc mặt tỏ vẻ khó tin.

Cố Giai Lệ được phong là đệ nhất nữ thần của Đại học Nghệ thuật Thủ Đô lại chủ động sà vào lòng một chàng trai. Nếu chuyện này đưa lên báo thì chắc chắn sẽ gây chấn động cả Hoa Hạ.

Nhưng điều khiến bọn họ khó hiểu hơn là ngày nào bọn họ cũng chầu chực ở tầng dưới ký túc xá, ngày ngóng đêm mong, nhưng đến cái bóng của Cố Giai Lệ cũng không thấy đâu. Còn chàng trai này dường như mới đến đã khiến Cố Giai Lệ phi xuống như bay.

Sự khác biệt lớn như vậy sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?

Vương Cảnh Long, thiếu tông chủ của Bát Cảnh Tông, được coi là thanh niên tuấn kiệt đỉnh cấp nhất ở Trái Đất hiện giờ, cứ đứng ngây ra như phỗng, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, ngay cả bó hoa trong tay bị rơi xuống tả tơi cũng không để ý.

Chàng trai áo trắng chính là Diệp Thiên, từ Bắc Sơn đến đây chỉ cần một ý nghĩ của anh. Chỉ là anh không ngờ tầng một ký túc xá giáo viên của Đại học Nghệ thuật Thủ Đô lại náo nhiệt như vậy.

Anh vỗ nhẹ vai của Cố Giai Lệ, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, nhìn em có vẻ đã rất quen thuộc với cuộc sống của một giáo viên nhỉ?".

Cố Giai Lệ ôm Diệp Thiên đúng ba phút, cho đến khi thực sự cảm nhận được độ ấm cơ thể của Diệp Thiên, cô mới rời khỏi vòng tay anh, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.

"Đúng vậy, em cảm thấy mình phù hợp làm giáo viên hơn là ca sĩ".

"Mấy năm nay dạy các lứa sinh viên, nhìn bọn họ tỏa sáng trên các sân khấu, thể hiện bản thân hết mình, em cảm thấy vô cùng mãn nguyện".

"Có lẽ điều nuối tiếc duy nhất là không gặp được anh".

Diệp Thiên mỉm cười: "Không có gì nuối tiếc cả, em xem, chẳng phải anh đã đích thân đến rồi sao?".

"Hôm nay là sinh nhật em, anh đã chuẩn bị riêng một món quà cho em, mong em đừng chê sơ sài".

Dứt lời, anh lấy một chiếc vòng tay trong túi áo ra, chiếc vòng tay màu xanh biếc, thoạt nhìn giống phỉ thúy loại Mãn Lục Băng cực phẩm nhất, nhưng trong suốt hơn, hình như phẩm cấp cũng cao hơn.

"Chiếc vòng này là anh tự luyện, tuy không được coi là đồ quý hiếm gì, nhưng cũng được coi là độc nhất vô nhị ở Trái Đất, có thể đảm bảo bình an cho em mười lần. Em có thể gọi nó là vòng Thập An Băng, đeo nó có thể giúp tinh thần em sảng khoái dễ chịu".

Cố Giai Lệ không nhiều lời, đeo ngay chiếc vòng vào cổ tay, vòng tay cực phẩm phối với tuyệt đại giai nhân, dưới ánh mặt trời, bàn tay ngọc ngà của cô và vòng tay phỉ thúy phát ra ánh sáng kỳ dị, cực kỳ chói mắt.

"Anh Diệp Thiên, anh thấy có đẹp không?".

Cố Giai Lệ lắc chiếc vòng trước mặt Diệp Thiên, nụ cười tươi rói.

"Rất hợp với em".

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, hai người coi như không thấy các khán giả đang trợn mắt há mồm ở xung quanh, nói chuyện rất tự nhiên.

Khoảng 10 phút sau, Diệp Thiên mới đề nghị: "Anh mới đến là khách, em không định đưa anh đi tham quan trường sao?".

Cố Giai Lệ sao có thể từ chối, gật đầu như giã tỏi, làm động tác mời.

Hai người sánh vai nhau, định rời khỏi khu ký túc xá giáo viên, nhưng đúng lúc này, cuối cùng Vương Cảnh Long cũng không nhịn được nữa.

"Đứng lại!".

Anh ta khẽ quát một tiếng, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

"Thằng khốn, mày là ai hả? Dám cướp bạn gái của tao?".

Trước mặt Cố Giai Lệ, anh ta luôn duy trì hình tượng lịch lãm gần hai năm nay, chu đáo mọi mặt, chỉ để ôm được mỹ nhân về.

Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ Cố Giai Lệ liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác thì anh ta không giả vờ được nữa.

Diệp Thiên đứng ở không xa phía trước, ngoảnh đầu lại nhìn, Cố Giai Lệ cũng nhíu mày nói: "Vương Cảnh Long, anh đừng ăn nói lung tung, tôi trở thành bạn gái anh lúc nào vậy?".

Vương Cảnh Long vừa lột bỏ vẻ mặt nho nhã hiền lành, khuôn mặt liền trở nên dữ tợn.

"Cố Giai Lệ, tôi vốn tưởng cô là một cô gái trong trắng giữ mình, bây giờ xem ra cô cũng chỉ là con đĩ thích bọn trai bao. Trước mặt bàn dân thiên hạ mà ôm ôm ấp ấp với thằng khốn này, lại còn ra vẻ liệt nữ trinh khiết với tôi à?".

"Ông đây theo đuổi cô hai năm, chưa từng dùng biện pháp mạnh với cô, chưa từng ép cô làm bất cứ chuyện gì, tặng xe sang đồng hồ hàng hiệu các kiểu, dựa vào đâu mà cô phớt lờ tôi hả?".

"Hôm nay Vương Cảnh Long tôi phải bá đạo một phen, dù cô muốn hay không thì tối nay cũng phải đi với tôi".

"Còn thằng khốn này tôi phải khiến anh ta chết!".

Cố Giai Lệ nghe thấy thế, sắc mặt liền sa sầm, giọng nói cũng trở nên run rẩy vì tức giận: "Anh dựa vào đâu?".

Vương Cảnh Long cười khẩy, giọng nói mang theo chút tự giễu.

"Dựa vào việc tôi là thiếu chủ của Bát Cảnh Tông, dựa vào việc thực lực của tôi mạnh hơn anh ta!".

"Xem ra trước đó tôi khách khí dịu dàng với cô là tôi nhầm rồi, đối với loại đàn bà giả vờ thanh cao như cô thì phải trực tiếp dứt khoát luôn, xem ai làm gì được tôi".

Giờ phút này, Vương Cảnh Long đã để lộ bộ mặt thật, thân phận Bát Cảnh Tông của anh ta cho dù nhìn khắp dải Ngân Hà cũng được coi là nhân vật có máu mặt, muốn chơi đùa giáo viên của một đại học nghệ thuật ở Trái Đất thì chẳng phải dễ như trở bàn tay? Ai dám xía vào chứ?

Nhưng lần này anh ta đã nhầm!

Chỉ thấy Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn anh ta, sắc mặt tỏ vẻ giễu cợt.

"Một kim đan nhất phẩm mà cũng đòi mạnh hơn tôi? Là ai cho anh dũng khí này vậy?".

"Cho dù là tông chủ của Bát Cảnh Tông đến đây, tôi cũng giết như ngóe, huống hồ là một thiếu chủ!".

"Tôi đã cho các thế lực tu tiên ngoại vực như các anh ba ngày, nếu các anh cút khỏi Trái Đất, thì tôi sẽ tha cho một mạng!".

"Nhưng bây giờ, thiếu chủ Bát Cảnh Tông vẫn đang giễu võ dương oai ở địa phận Hoa Hạ, xem ra là chưa từ bỏ hy vọng, muốn bị tôi giết từng người một sao?".

Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều sửng sốt, thầm than Diệp Thiên ăn nói ngông cuồng, đúng là khiến người ta khó tin.

Còn Vương Cảnh Long thì đanh mắt lại, trong lòng run rẩy.

"Ba ngày?".

Anh ta nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Thiên, lại tỏ vẻ kinh ngạc, cuối cùng cũng có ấn tượng.

"Mày... mày chính là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên?".

Nghe thấy cái tên này, cả Đại học Nghệ thuật Thủ Đô đều giật nảy mình.

Diệp Thiên nhìn Vương Cảnh Long với ánh mắt bình thản: "Cố Giai Lệ là em gái tôi, anh dám có mưu đồ bất chính với cô ấy, nói đi, anh muốn chết thế nào?".

Câu nói của Diệp Thiên khiến Vương Cảnh Long sợ hãi lùi lại ba bước, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

"Diệp Đế Vương, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi không biết mối quan hệ giữa Giai Lệ với anh, xin anh đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này".

Anh ta vừa lùi lại vừa sợ sệt xin lỗi, nhưng cùng lúc đó, bàn tay anh ta đã lén lút thò vào trong người, bóp nát thứ gì đó.

Diệp Thiên biết tỏng hành động của anh ta nhưng không vạch trần.

Ngay sau đó, không gian xung quanh Đại học Nghệ thuật Thủ Đô bỗng ầm ầm sụp đổ, mười mấy luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ đồng thời giáng xuống, khiến vô số sinh viên suýt nữa không ngẩng được đầu lên.

Mười mấy người đồng thời xuất hiện ở chân trời, chân đạp hư không, mỗi luồng khí tức so với những người tu tiên đã biết ở Trái Đất mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Dường như ngay cả Trái Đất cũng không chịu được khí tức sức mạnh này, thiên địa thất sắc, hóa thành một mảng xám trắng.

Mười mấy người này đồng thời bao vây Diệp Thiên vào giữa, mười mấy luồng khí tức hội tụ thành một sợi thừng dài, trói chặt quanh người anh.

Sự sợ hãi trong mắt Vương Cảnh Long đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ngông cuồng.

"Ha ha!".

"Diệp Lăng Thiên, thánh nhân đứng sau các thế lực tu tiên chúng tôi đều đã đến đây, dù anh có tu vi đáng gờm thì hôm nay cũng phải bỏ mạng ở đây!".

Anh ta cúi người chào mười mấy thánh nhân kia, vẻ mặt sùng kính.

"Xin các vị tiền bối hãy giết anh ta đi, chỉ cần anh ta chết thì Trái Đất sẽ thuộc về các tông môn chúng ta!".

Mười mấy thánh nhân này đều tỏ vẻ bình thản, sắc mặt không đổi, lần lượt chìa bàn tay về phía Diệp Thiên. Mười mấy luồng sức mạnh cảnh giới thánh nhân hóa thành chiếc lồng giam chắc chắn, bao trùm lấy Diệp Thiên và Cố Giai Lệ.

"Cậu chính là người mạnh nhất Trái Đất?".

"Nghe nói cậu đã tu đến thánh nhân, nhưng đáng tiếc chỉ là thánh nhân của một thiên hà xa xôi hẻo lánh, làm sao biết các tu sĩ ở thế giới trung tâm Ngân Hà như chúng tôi mạnh đến mức nào?”.

"Hôm nay coi như cậu phải trả giá vì đã ngáng đường chúng tôi".

Diệp Thiên ở trong chiếc lồng nở nụ cười hãy yên tâm với Cố Giai Lệ, sau đó nhìn về phía mười mấy thánh nhân này, bình tĩnh lắc đầu, sau đó cười khẽ.

"Thánh nhân của thế giới trung tâm Ngân Hà?".

"Nếu các ông đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà thì nên biết tôi là ai!".

"Tiếc là bây giờ đã muộn rồi!".

Dứt lời, Diệp Thiên liền thổi nhẹ một cái.

"Phù!".

Lồng giam kiên cố vỡ vụn, mười mấy tu sĩ cảnh giới thánh nhân càn quét Trái Đất cùng lúc biến thành tro bụi.

Biên niên sử của Trái Đất ghi lại, ngày hôm nay, Diệp Thiên thổi một hơi diệt thánh nhân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK