Tám vị trưởng lão đồng thanh giữ cậu lại, Diệp Thiên cũng dừng bước.
Cậu quay đầu nhìn về phía tám người. Tám người họ đều chắp tay hành lễ, hơi cúi người, quay mặt về phía tử kim long ỷ ở nơi cao nhất trong từ đường.
Đó là vị trí của tộc trưởng tộc họ Diệp, từ khi Diệp Kình Thương biến mất thì bỏ trống mấy trăm nghìn năm. Cho dù tám vị trưởng lão nắm giữ tộc họ Diệp thời gian lâu như vậy, bọn họ cũng không chọn được người phù hợp tiếp quản vị trí đó. Bởi vì bọn họ luôn cho rằng, sau Diệp Kình Thương, không ai có đủ tư cách thế vào vị trí đó.
Bây giờ, tám người họ lại chủ động nhường ra một con đường cho Diệp Thiên đối diện với vị trí tộc trưởng.
“Ồ?”, Diệp Thiên nhìn tám người họ một lúc, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Vì sao?”.
Đại trưởng lão thực lực mạnh nhất lên tiếng trước tiên, giọng nói thành khẩn: “Bố đã truyền sức mạnh tộc văn hoàn chỉnh cho cậu, còn giao toàn bộ tuyệt học cả đời cho cậu, chứng tỏ ông ấy rất tín nhiệm cậu, tương lai của tộc họ Diệp đều gửi gắm lên vai cậu”.
“Tám người bọn anh tuy bảo thủ nhưng cũng biết, tộc họ Diệp cần một người lãnh đạo có cảm xúc mãnh liệt, vì nghĩa quên mình!”.
“Cậu có tộc văn của bố thì chính là người của tộc họ Diệp, cộng thêm thực lực và tiềm lực cậu có hiện nay, chức vị tộc trưởng của tộc họ Diệp không thuộc về cậu thì thuộc về ai”.
“Tin rằng bố có ở đây thì cũng sẽ vui vẻ đồng ý”.
Tuy tám vị trưởng lão tộc họ Diệp hơi cổ hủ, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn vô phương cứu chữa.
Khi Diệp Thiên sử dụng tộc văn của Diệp Kình Thương, bọn họ còn nghi ngờ, phải chăng cậu thông qua cách hèn hạ nào đó để cướp đoạt.
Nhưng khi Diệp Thiên lấy phương pháp tu luyện hoàn chỉnh của Bá Đồ Thập Tam Kiếm và Thượng Hợp Tiên Lực ra, bọn họ hiểu ngay Diệp Thiên và Diệp Kình Thương có mối quan hệ không tầm thường. Bởi vì trong hai luồng ánh sáng đó chứa khí tức của Diệp Kình Thương và cảm ngộ về hai tuyệt học này, chứng tỏ Diệp Kình Thương tình nguyện giao nó cho Diệp Thiên.
Điều này cũng phần nào chứng minh trọng lượng của Diệp Thiên trong lòng Diệp Kình Thương đã vượt qua tất cả bọn họ!
Bọn họ bảo vệ chức vị tộc trưởng tộc họ Diệp mấy trăm nghìn năm, cho đến bây giờ bọn họ biết người mình chờ đợi cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Diệp Thiên nghe đại trưởng lão nói, ánh mắt dao động, nhưng trong lòng vẫn hơi do dự. Suy cho cùng, kinh nghiệm và hiểu biết của cậu về tộc họ Diệp thua xa tám người họ. Rõ ràng bất cứ ai trong tám vị trưởng lão cũng thích hợp đảm nhiệm vị trí tộc trưởng hơn cậu.
Trong lúc cậu suy tư, bát trưởng lão trước đó có thái độ với Diệp Thiên nhất đột nhiên lên tiếng.
“Cậu có sức mạnh tộc văn của bố thì chính là huyết mạch của bố, cũng là em ruột của tám người bọn anh!”.
“Những năm qua, tộc họ Diệp với sự quản lý của tám người bọn anh đã suy tàn từng ngày, có thể nói là tám người bọn anh vô năng. Nhưng cậu thì khác, cậu còn trẻ, có khả năng vô hạn, anh tin rằng tộc họ Diệp được cậu dẫn dắt sẽ khôi phục vinh quang năm xưa khi còn bố!”.
“Chức vị tộc trưởng thuộc về cậu, xin mời cậu ngồi vào đi!”.
Diệp Huyền đứng ở không xa trợn tròn mắt, sự việc tiến triển vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Vài phút trước tám vị trưởng lão còn đánh hăng say với Diệp Thiên, bây giờ lại đột nhiên thay đổi, tám người cùng đưa Diệp Thiên lên làm tộc trưởng tộc họ Diệp, anh ta thật sự khó mà tin được.
Trước sự khẩn cầu của tám người họ, Diệp Thiên suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu.
Tộc họ Diệp là tâm huyết của Diệp Kình Thương, cậu đã bước chân đến trung tâm Ngân Hà thì có nghĩa vụ chấn hưng gia tộc.
Hơn nữa, còn rất nhiều chuyện cậu phải dùng danh nghĩa tộc họ Diệp và Diệp Kình Thương đòi lại từng thứ một.
Cậu đi dọc theo sàn nhà gỗ lim, từ từ từng bước, cuối cùng đứng trước tử kim long ỷ. Cậu xoay người ngồi lên long ỷ trước sự chứng kiến của tám vị trưởng lão, ánh mắt dần trở nên kiêu ngạo lẫm liệt.
“Tôi đã là tộc trưởng tộc họ Diệp, vậy từ nay về sau tôi sẽ tọa trấn tộc họ Diệp!”.
“Bất cứ kẻ địch nào xâm phạm, giết chết không tha. Hãy để tôi viết nên bài ca huy hoàng của tộc họ Diệp một lần nữa!”.
Tám vị trưởng lão không hề ngạc nhiên, cúi người bái Diệp Thiên lần nữa.
“Tuân lệnh tộc trưởng!”.
Tin tức Diệp Thiên kế nhiệm tộc trưởng tộc họ Diệp nhanh chóng truyền ra trong nội bộ tộc, vô số người trong tộc kinh ngạc mừng rỡ, nhảy cẫng hoan hô.
Nhưng khi nghe được người đảm nhiệm tộc trưởng hiện nay lại là người từ bên ngoài vừa mới đến tộc họ Diệp thì tất cả đều trầm mặc.
Xưa nay tộc họ Diệp vốn luôn chú trọng sự tinh thuần huyết mạch. Tám vị trưởng lão đưa ra chỉ thị nam nữ trong tộc không được phép kết hôn với ngoại tộc, toàn là nam nữ trong tộc kết đôi với nhau để bảo đảm độ tinh thuần trong huyết mạch của tộc họ Diệp.
Bây giờ một người ngoại tộc lại tiếp quản vị trí tộc trưởng, điều này khiến vô số người tộc họ Diệp không chấp nhận được.
Khi bọn họ chuẩn bị liên kết nhau kháng nghị, một tin tức truyền ra bọn họ chấn động. Diệp Thiên lại là người con trai thứ chín của Diệp Kình Thương, có tộc văn hoàn chỉnh của Diệp Kình Thương.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trở nên yên tĩnh, những tiếng nói phản đối đều im bặt.
Khi tám vị trưởng lão đích thân công bố chuyện này, tất cả người trong tộc họ Diệp dần dần hiểu ra, tộc họ Diệp có thêm một vị cửu trưởng lão, mà vị cửu trưởng lão này cũng là tộc trưởng tộc họ Diệp hiện nay, quản lý toàn bộ tộc họ Diệp.
Tên người đó là Diệp Thiên!
Tám vị trưởng lão tuyên bố tin tức này xong thì quay về từ đường tông tộc. Theo Diệp Huyền nói, bọn họ đang bàn chuyện bí mật với tộc trưởng đương nhiệm, bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu.
“Diệp Thiên!”.
Trong từ đường tông tộc, nhị trưởng lão nhìn Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Cậu nói năm xưa bố bị Thần Sáng Thế bắt tay với ba đại năng khác vây công dẫn đến thân xác bị hủy, bây giờ đang ở trong dải Ngân Hà sát rìa vũ trụ?”.
“Phải!”, Diệp Thiên trịnh trọng gật đầu, ánh mắt nghiêm túc.
“Chuyện này liên quan trọng đại, tám người các anh biết là đủ rồi, đừng nói cho ai khác”.
Mấy người nghe vậy đều gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn. Bọn họ không ngờ kẻ địch tiềm ẩn của tộc họ Diệp lại mạnh như vậy.
Chỉ riêng ba chữ Thần Sáng Thế đã đủ khiến bọn họ nghẹt thở. Đây là cao thủ có cấp bậc tương đương với Diệp Kình Thương, cho dù bọn họ là độ kiếp kim tiên cũng không thể sánh bằng.
Diệp Thiên chống cằm, ánh mắt lấp lánh: “Bố không nói chi tiết về chuyện năm đó, thậm chí còn không rõ ba người còn lại bao vây tấn công bố là ai”.
“Nay tôi nhậm chức tộc trưởng tộc họ Diệp, việc đầu tiên là phải tìm hiểu rõ thân phận của ba người đó”.
Diệp Thiên nghĩ thế này, cậu định đợi Lạc Tông Diễm trong Càn Khôn Luyện Thần Ấn khôi phục thần hồn hoàn toàn rồi sẽ đích thân hỏi Lạc Tông Diễm tin tức về ba người còn lại.
Đúng lúc này, đại trưởng lão luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Nếu cậu muốn biết ba người còn lại là ai thì không cần điều tra nữa đâu. Thật ra anh đã từng điều tra về chuyện năm đó, cũng nắm rõ thân phận của ba người còn lại!”.
“Cái gì?”, đại trưởng lão vừa lên tiếng, bảy trưởng lão còn lại đều nhìn về phía ông ta, tràn đầy kinh ngạc.
“Anh cả, anh biết chuyện bố bị vây công sao?”, nhị trưởng lão không tin được: “Vì sao anh không nói cho chúng em biết?”.
Đại trưởng lão nghe vậy không khỏi thở dài, lắc đầu nói: “Anh cũng chỉ mới điều tra được chân tướng chuyện này sau khi bố mất tích gần trăm nghìn năm. Anh vốn định điều động lực lượng của tộc họ Diệp trả thù cho bố, nhưng khi anh biết được thân phận của bốn người đó, anh đã rút lui!”.
“Bởi vì bọn họ quá mạnh, anh không dám dùng tài sản tính mạng toàn tộc họ Diệp để đánh cược. Nếu có một chút bất cẩn, hậu quả sẽ là tộc họ Diệp bị diệt toàn tộc!”.
Ông ta nói tiếp: “Chỉ riêng Thần Sáng Thế, dù tộc họ Diệp dốc hết toàn lực cũng không thể chống cự, càng đừng nói tới ba người khác có cùng đẳng cấp với ông ta!”.
“Anh biết không trả được mối thù này, nên anh không nói với bất cứ ai trong các em mà luôn giữ chuyện này trong lòng”.
Bảy vị trưởng lão còn lại đều im lặng. Phải, kẻ thù như vậy thật sự khiến người ta tuyệt vọng. Cuối cùng bọn họ cũng biết vì sao đại trưởng lão luôn che giấu chuyện này, tất cả đều là suy nghĩ cho tộc họ Diệp.
Diệp Thiên lại không có vẻ gì sợ hãi, trong mắt lóe lên tia sáng, hỏi đại trưởng lão.
“Ba người còn lại rốt cuộc là ai?”.
Đại trưởng lão nghe hỏi thì hít sâu một hơi, ba danh hiệu chấn động vũ trụ được thốt ra từ miệng ông ta.
“Tử Dương Thần Điện, Tử Dương Đế!”.
“Cửu U Ma Cảnh, Lục Mục Thiên Ma!”.
“Vạn Thú Thành, Thủy Tổ Vạn Thú!”.