Giờ phút này, cơ thể cậu giống như biến thành một lốc xoáy sâu không thấy đáy, lực hút đáng sợ tỏa ra xung quanh, ngọn sóng màu đen vốn trầm lặng lập tức được dẫn dắt, bắt đầu ùa vào người Diệp Thiên.
Sau khi những ma khí này ùa vào, ánh sáng màu xanh trên người Diệp Thiên lại càng đậm hơn, từ màu xanh thuần ban đầu, bắt đầu dần dần chuyển hóa, sau đó những đốm màu đỏ thẫm xuất hiện trong ánh sáng xanh, như ẩn như hiện.
Trong lúc Diệp Thiên hấp thu ma khí, sức mạnh thần niệm của cậu cũng không yên lặng, mà phóng ra bên ngoài mấy chục ngàn dặm, bao trùm toàn bộ núi Vân Vụ, mọi động tĩnh cậu đều rõ như lòng bàn tay.
Cậu sợ trong lúc mình hấp thu ma khí sẽ có người lấy Trường Sinh Hỏa Đằng đi mất, nên phải để mắt đến cả hai, đảm bảo không có sơ suất gì.
Trên bầu trời đổ nát của núi Vân Vụ, Long Huyền Tử cùng với các tu sĩ như Long Tuyết Viên nhìn về phía vết nứt khổng lồ trong lòng đất kia, mỗi người một sắc mặt khác nhau.
"Bố".
Long Tuyết Viên nhìn Long Huyền Tử, sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh ấy ở trong đó làm gì vậy? Liệu có xảy ra chuyện gì không?".
"Xảy ra chuyện?", Long Huyền Tử lắc đầu cười khổ: "Với thực lực của cậu ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?".
"Cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không thể nhúng tay vào được".
"Đi nào, tìm kiếm những thiên tài địa bảo chúng ta cần thôi, lấy xong thì tất cả rời đi, không được nấn ná".
Ông ta hạ lệnh, những người còn lại lập tức hưởng ứng, lao vào trong đống đổ nát, bắt đầu dùng tới thiết bị tìm kiếm để tìm thiên tài địa bảo.
Còn Long Tuyết Viên vẫn nhìn về phía cái hố khổng lồ dưới đất, không chịu rời đi.
Thấy Long Tuyết Viên như vậy, Long Huyền Tử liền thở dài, hiểu con không ai ngoài cha, sao ông ta lại không rõ con gái mình có suy nghĩ gì chứ?
Diệp Thiên quá mạnh, mạnh đến mức đáng sợ, còn mạnh hơn cả những thần tử tiên tử của các tông phái hạng một, thậm chí là những thế lực cấp Đế. Thiên chi kiều tử như vậy, cho dù cao ngạo như Long Tuyết Viên, thì cũng phải có suy nghĩ khác.
Nhưng ông ta vẫn khẽ đẩy Long Tuyết Viên một cái, lôi cô ta ra khỏi trạng thái thất thần.
"Đi thôi, cậu ta là cửu thiên phi long cao cao tại thượng, những người phàm như chúng ta không thể với tới được đâu".
Long Tuyết Viên nghe thấy thế, ánh mắt tối sầm, nhưng không thể không thừa nhận, cuối cùng chỉ đành lưu luyến rời đi cùng Long Huyền Tử. Núi Vân Vụ trở lại yên bình, chỉ có ở sâu dưới lòng đất, ánh sáng xanh đang chuyển sang màu đỏ thẫm, không ngừng lóe lên.
Một khi ánh sáng xanh chuyển hẳn sang màu đỏ thẫm, thì tức là chân lực hỗn độn chính thức bước vào cấp ba.
Còn lúc này, ở tít thế giới trung tâm Ngân Hà, trên một tinh cầu lớn có tên là sao Yêu, một cái bóng đen khổng lồ kẹp một người đàn ông trung niên mặc áo lam, xé toạc không gian, lướt qua hư không, lao vào sao Yêu.
Sao Yêu chính là ngôi sao tổ của Yêu Hoàng Điện, mà người mới tới chính là Hắc Ma Yêu Thánh thi triển Huyết Thuẫn Đại Pháp để tháo chạy cùng với Huyền Minh.
Hắc Ma Yêu Thánh dùng máu của mình làm chất dẫn, kích phát tiềm năng toàn thân, bộc phát tốc độ khó mà tưởng tượng được, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi đã đến sao Yêu.
Chính giữa sao Yêu là tổng bộ Yêu Hoàng Điện chiếm diện tích mấy nghìn mẫu, một bóng dáng đang ngồi trên hoàng vị, ngạo nghễ tất thảy.
Hoàng vị này toàn bộ là màu vàng kim, tỏa ra sắc tím mờ nhạt, được làm từ khung xương của một yêu thú không biết tên. Người ngồi trên hoàng vị có tướng mạo tuấn tú đến mức gần như yêu dị, nhìn không rõ bao nhiêu tuổi, đôi mắt hiện ra dị trạng tam luân, rất giống Tả Luân Nhãn trong truyền thuyết.
"Hử?".
Khoảnh khắc Hắc Ma Yêu Thánh vừa đáp xuống, ông ta đã sinh ra cảm ứng, khóe miệng mỉm cười.
"Xem ra mọi chuyện cũng coi như thuận lợi, nếu Hắc Ma trở về, thì Yêu Hoàng Điện ta lại thêm một đại chiến lực".
Ông ta lẩm bẩm, sau đó bỗng ngước mắt lên, nhìn về cái bục tím vàng ở bên cạnh hoàng vị, ánh mắt lóe lên một tia chế giễu.
"Hiên Viên, hai chúng ta tranh đấu nhiều năm như vậy mà vẫn bất phân thắng bại. Nhưng hôm nay, Hắc Ma trở về, đã đến lúc cùng ông thực sự phân cao thấp thắng thua rồi".
Chỉ thấy trên chính giữa chiếc bục tím vàng kia là một thanh trường kiếm toàn thân màu vàng kim, uy võ bất phàm, đang cắm chếch xuống bục, tỏa ra hơi thở cổ xưa.
Còn trên thân kiếm, hai văn tự hình chêm cổ đại Hoa Hạ đập thẳng vào mắt.
Hiên Viên!
Đây là Hiên Viên Kiếm!