Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Diệp Thiên như có ma lực, khiến Mai Nhược Lãnh vốn định rời đi như chôn chân tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Nhất là bàn tay của Diệp Thiên đang nắm tay cô ta, một luồng điện lưu kì dị truyền khắp toàn thân, khiến trái tim cô ta vô cùng hoảng loạn, đập thình thịch trong lồng ngực.

Khuôn mặt Diệp Thiên chan chứa chân thành và tự tin, khiến Mai Nhược Lãnh nhất thời có chút hoảng hốt.

Một lát sau, cô ta mới phì cười.

"Không ngờ người như cậu cũng biết nói những lời như vậy".

Ánh mắt cô ta lấp lánh, nói vẻ trêu chọc: "Bảo tôi đi theo cậu là sao?".

Ánh mắt Diệp Thiên hơi ngớ ra, nhưng vẫn trả lời: "Ý theo mặt chữ đó".

Mai Nhược Lãnh nghe xong, nụ cười càng rạng rỡ hơn. Cô ta chìa một bàn tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt Diệp Thiên, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

"Tôi biết ý cậu lả gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cậu giữ tôi ở bên cạnh không xuất phát từ tình cảm".

"Chỉ là cậu sợ tôi nghĩ quẩn đúng không?".

"Thế nên muốn giữ tôi bên cạnh cậu, cho tôi một hi vọng, để tôi có động lực tiếp tục sống".

Dứt lời, cô ta cất bước đi tới, khẽ đặt một nụ hôn lên má Diệp Thiên.

"Cậu yên tâm đi, sư phụ muốn tôi sống tiếp, cậu cũng muốn tôi sống tiếp, tôi sẽ không phụ lòng của các cậu".

"Cậu còn phải gánh vác quá nhiều thứ, còn chuyện quan trọng hơn phải làm, bây giờ tôi ở bên cạnh chỉ càng làm gánh nặng cho cậu thôi".

"Hãy để tôi đi đi, để tôi được ngắm nhìn các vì sao vũ trụ, để tôi cầu nguyện chúc phúc cho cậu ở nơi xa".

Dứt lời, cô ta khẽ rút tay ra lùi lại, vung cánh tay lên với Diệp Thiên.

"Những lời cậu nói với tôi hôm nay, chờ sau này cậu suy nghĩ kĩ càng tình cảm dành cho tôi là gì, thì hãy nói lại với tôi".

"Còn nữa, cậu có thể càn quét Thiên Thần Tông hay không, tôi không có gì phải nghi ngờ".

"Hiện giờ, cả dải Ngân Hà này không có chuyện gì là cậu không làm được cả".

Nói xong, cô ta quả quyết xoay người rời đi, chỉ còn chút mùi thơm còn vương vấn ở đầu mũi Diệp Thiên.

Diệp Thiên cứ thế nhìn cô ta rời đi, nhưng không níu kéo, cho đến khi bóng dáng của Mai Nhược Lãnh biến mất, cậu mới khẽ thở dài.

Quả thực cậu đối với Mai Nhược Lãnh chưa được tính là tình cảm nam nữ, sở dĩ cậu bảo Mai Nhược Lãnh ở lại cũng là lo cô ta nghĩ quẩn, làm những chuyện cực đoan. Dù sao không phải ai chịu đả kích lớn như vậy mà vẫn gượng dậy được.

Chỉ là lúc nãy Mai Nhược Lãnh thể hiện với cậu sắc mặt bình thản, thái độ kiên quyết, nên cậu cũng yên tâm.

Thiên hà tuy rộng, vũ trụ tuy lớn, nhưng kiểu gì vẫn có cơ hội gặp nhau.

Cậu quay lại nhìn bia mộ của Dương U Minh, ánh mắt hơi dao động.

"Hi vọng vong linh của ông có thể đi theo cô ấy, bảo vệ cho cô ấy an lạc".

Dứt lời, cậu tung người nhảy lên, lao về phía Hiên Viên Điện.

Do sự ra mặt bất ngờ của Thiên Thần Tông và Tiêu Thiên Thần, đám Phong Hậu và Độ Ách sợ xảy ra biến cố, nên không rời khỏi sao Ly. Khi Diệp Thiên đến, đúng lúc bọn họ mới tiếp nhận xong địa bàn tổng bộ còn lại của ngũ đại thượng tông trên sao Ly.

Còn Diệp Thiên tu vi đã thành, nên cậu định đến Thiên Thần Tông, mà thông đạo không gian duy nhất trên sao Ly có thể đến thẳng sao Thiên Thần nằm ở Thiên Thần Quốc.

"Thần tử, cậu đi một mình sao?".

Diệp Thiên đứng trên tế đàn ở tổng bộ của Thiên Thần Quốc, Ôn Thắng Nam ở phía sau nhỏ giọng hỏi.

Ôn Thắng Nam phụ trách cả tổng bộ của Thiên Thần Quốc, thân là thống lĩnh của đội chấp pháp, cô ta cũng phụ trách luôn việc trấn thủ nơi này.

Tuy tu vi của cô ta ở trên sao Ly chỉ có thể xưng hùng trong đám thanh niên, so với các cường giả lão luyện vẫn còn kém xa, nhưng hiện giờ Diệp Thiên đã càn quét ngũ đại thượng tông trên sao Ly, những thế lực còn lại sao dám chọc giận Hiên Viên Điện chứ? Thế nên trong thời gian này, sao Ly sóng yên biển lặng, một mình Hiên Viên Điện độc chiếm.

"Một mình tôi đi là đủ rồi", Diệp Thiên gật đầu: "Các cô chỉ cần trấn thủ sao Ly, chờ tin tốt của tôi thôi".

Ôn Thắng Nam nghe thấy thế, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Bọn họ thực sự quá yếu, hoàn toàn không thể giúp đỡ Lăng Thiên chút nào.

Cô ta im lặng một lát, sau đó giơ tay lên, một luồng chân lực rót vào bức tượng thiên thần ở chính giữa tế đàn. Một con đường được tạo từ màn sáng bắn thẳng vào hư không.

Diệp Thiên gật đầu với cô ta, sau đó đặt chân vào màn sáng, lao vút lên trời, di chuyển đến sao Thiên Thần.

Lần này, Diệp Thiên không dùng chân lực hỗn độn để đẩy nhanh tốc độ dịch chuyển, mà để mặc nó đưa cậu từng bước đến gần sao Thiên Thần.

Khoảng một tiếng sau, trước mắt cậu mới hiện ra toàn bộ diện mạo của sao Thiên Thần. Đây là tinh cầu cực kỳ giống Trái Đất, màu lam chiếm đa số, nhưng khác với Trái Đất là màu lam ở đây không phải biển, mà là từng vòng đường vân sức mạnh ngưng tụ thành.

"Thần niệm?".

Ánh mắt Diệp Thiên hơi lóe lên.

Muốn ngưng tụ sức mạnh thần niệm thành chủ thể của một tinh cầu thì không biết phải mất bao nhiêu thời gian, thần niệm cũng phải đủ mạnh. Hiển nhiên, người mang lại sự sống cho sao Thiên Thần lúc trước có tu vi sâu không lường được.

Giờ phút này, Diệp Thiên mới ý thức được, có lẽ Thiên Thần Tông là giáo phái có lịch sử lâu đời nhất, lai lịch bí ẩn nhất dải Ngân Hà, so với thần điện Thái Dương thì nền tảng vững chắc hơn, giấu mình kín đáo hơn.

"Thú vị đấy!".

Diệp Thiên toét miệng cười, giơ chân lên, nhảy ra khỏi thông đạo không gian, đặt chân lên sao Thiên Thần.

Vị trí mà cậu đứng là một bình nguyên vô cùng rộng lớn, nhưng cậu vừa xuất hiện, đã phát hiện ra một đội nhân mã đang chờ ở bình nguyên.

Những người này đều mặc trang phục giống nhau, hiển nhiên đều là người của Thiên Thần Tông, hai người trung niên mặc áo trắng dẫn đầu lập tức bước tới, chắp tay cúi người.

"Bái kiến Diệp tiên thiên".

Kim đan là địa tiên, nguyên anh là thượng tiên, hóa thần là thiên tiên.

Tuy bọn họ không tin tu vi của Diệp Thiên đã đạt tới hóa thần, nhưng từ miệng Tiêu Thiên Thần, thì Diệp Thiên có bản lĩnh giết được cả hóa thần giả, đương nhiên không ngại với câu "thiên tiên".

"Là Tiêu Thiên Thần bảo các ông chờ tôi ở đây sao?".

Diệp Thiên liếc mắt nhìn, bình thản nói.

"Vâng", hai người đáp: "Ba ngày trước, lão tông chủ đã lệnh cho chúng tôi chờ sẵn ở đây, nghênh đón Diệp thiên tiên".

"Bây giờ, chúng tôi sẽ đưa cậu đến tổng bộ tông môn".

Diệp Thiên không chút lề mề, lập tức gật đầu, ngồi lên một cỗ xe bằng vàng.

Người của Thiên Thần Tông cũng lần lượt lên xe, sau đó chỉ thấy thần mang trong mắt bọn họ tụ lại, cỗ xe bằng vàng chậm rãi bay lên không trung, sau đó nhanh chóng bay vèo về một phía. Hiển nhiên bọn họ dùng sức mạnh thần niệm để điều khiển phương tiện giao thông.

Dọc đường đi, Diệp Thiên không chút quan tâm đến cảnh sắc xung quanh, chỉ thấy một tòa nhà bát giác chín tầng ở phía trước càng ngày càng gần.

15 phút sau, cuối cùng cậu cũng đến trước tòa nhà, cậu không chờ những người khác, mà tung người nhảy lên, giáng từ trên trời xuống, hạ xuống cửa chính của tòa nhà chín tầng.

Lúc này, cửa chính mở toang, một bóng dáng xinh đẹp đã đứng ở đó, dường như đang chờ cậu.

Sắc mặt cô ta lạnh tanh, đôi mắt hẹp dài như vầng trăng non, đi tới một bước, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.

"Chào mừng anh Diệp đến dự tiệc, Khê Nhược chờ anh đã lâu".

Tông chủ đương nhiệm của Thiên Thần Tông, Cổ Khê Nhược!

Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên cũng khẽ động, trong lòng thầm kinh ngạc.

"Giống hệt với Dương Diệt Sinh!".

"Hóa thần giả?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK