“Diệp Lăng Thiên đã bị Hoàng Tuyền Hàn Khí khóa chặt, cậu ta đã đưa sao tổ Duẫn Tộc vào trong Hỗn Độn Thần Vực, giờ phải tìm được nó thì tôi mới vào và lấy đá thần ngôi sao ra được”.
Cơ Xương Hạo nhìn Độc Cô Cảnh Viêm.
“Ông đi giải quyết Diệp Lăng Thiên, đôi xử lý đám người Duẫn Tu Tuyệt, sau khi tìm được Hỗn Độn Thần Vực thì nói tôi biết”.
Độc Cô Cảnh Viêm gật đầu. Mặc dù ông ta đã đạt tới cảnh giới chưởng khống tam tài nhưng muốn kiểm soát được Hỗn Độn Thần Vực thì vẫn khó như lên trời. Ông ta chỉ có thể xác định được vị trí của nó, để Thủy Tổ Vạn Thú có thể xuyên vào thì mới có thể lấy được đá thần ngôi sao.
Viên đá này bao gồm sức mạnh cực lớn của vũ trụ hiện tại, đủ để giúp bọn họ vượt xa hơn trong việc tu luyện cảnh giới và một ngày nào đó sẽ khiến họ trở thành bá chủ trong vũ trụ.
Nếu như có thể kiểm soát được vũ trụ thì việc bọn họ gỡ bỏ cái mũ người kế thừa thần các sẽ không còn xa nữa. Dù sao thì người kế thừa thần các nghe có vẻ hay những chỉ có bọn họ mới hiểu bọn họ chỉ là những con chó sai vặt mà thôi. Muốn thoát khỏi sự ràng buộc đó, bọn họ cần phải có sức mạnh siêu việt hơn.
“Vụt”.
Cơ Xương Hạo và Độc Cô Cảnh Viêm nhìn nhau, sau đó họ nhìn Lạc Tông Diễm và Duẫn Tu Tuyệt, thái thượng trưởng lão rồi lao lên.
Mặc dù ông ta vì né Tu La Minh Thủ của Diệp Thiên mà phải cắt đi đôi cánh, khiến tốc độ giảm đi nhiều nhưng với khoảng cách thế này thì tốc độ của ông ta cũng không giảm đi bao nhiêu.
“Duẫn Tu Tuyệt”.
Ông ta nhìn xuống ba người phía dưới.
“Nếu ngay từ đầu các người đã đồng ý với yêu cầu của tôi, giao đã thần ngôi sao ra thì giờ đã không tới bước này rồi”.
“Đáng tiếc, ông không còn như trước đây nữa, việc Duẫn Tộc bị tiêu diệt như bây giờ đều do ông gây ra cả”.
Khí tức của Duẫn Tu Tộc đã không còn gì nhưng ông ta không hề sợ hãi và không có ý định thoái lui.
“Đại trượng phu dám làm dám chịu. Lúc trước các người vây giết Diệp Kình Thương, tôi không can dự vào. Giờ các người lại muốn đá thần ngôi sao tôi cũng vậy thôi, không đồng ý”.
“Bớt nói nhảm lại, chăng chết một lũ với nhau cả thôi”.
“Tôi chỉ hận tu vi của bản thân không đủ, không thể đập chết đám người các ngươi. Nhưng sẽ có ngày, nhất định sẽ có một người có thể lôi các người xuống”.
Cơ Xương Hạo cười khinh miệt.
“Có một ngày sao? Có thể ngày đó sẽ không bao giờ tới đâu. Đến Diệp Lang Thiên là hỗn độn thần tử chuyển thế còn bị chúng tôi giết thì những người khác sao có cửa. Giờ cứ ôm mộng của ông để đi gặp Diệp Kình Thương đi”.
Dứt lời, Cơ Xương Hạo chộp năm ngón tay, phượng long lôi hổ đều gầm lên, bay quanh ông ta, phát ra sức mạnh sấm chớp và rồi ông ta tung ra cú đấm.
Long Hổ Phượng Lôi Chấn.
“Bùm”.
Âm thanh nặng nề vang lên. Cơ Xương Hạo thu ngắn khoảng cách, sức mạnh sấm chớp giao thỏa như xé nát không gian, dồn về phía ba người đang đứng.
Ba người đều là thần phẩm độ kiếp. Đối mặt với một đối thủ cảnh giới chưởng khống nhất nguyên thì đòn tấn công này thậm chí có thể khiến cả thần hồn và thân xác của họ biến mất.
“Bùm”.
Đúng lúc đòn tấn công của Cơ Xương Hạo giáng xuống thì khu vực vùng băng cũng bị bùng nổ bởi luồng ánh sáng cửu sắc.
“Hả”
Độc Cô Cảnh Viêm giật mình. Khi ông ta còn đang bàng hoàng thì luồng sáng cửu sắc này đã phóng ra dữ dội từ cơ thể của Diệp Thiên, xuyên qua những khu vực đóng băng ở xung quanh.
“Vụt vụt...”
Những lớp băng hàn dày đặc trở nên trong suốt như cửa kính khi được ánh sáng cửu sắc chiếu qua. Luồng sáng phóng tới vị trí ba người Lạc Tông Diễm.
“Bùm”.
Ánh sáng cửu sắc ban đầu chỉ cỡ nắm đấm, sau đó thay đổi hình dạng, bao trùm lấy ba người Lạc Tông Diễm vào trong. Lúc này, sức mạnh của Long Hổ Phượng Lôi Chấn cũng bị chèn ép.
“Bùm bùm”.
Từng luồng sức mạnh xoay chuyển. Nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của phong lôi thì không thể làm gì được luồng sáng cửu sắc kia.
“Cái gì” Cơ Xương Hạo kêu lên.
Ba người Lạc Tông Diễm cũng tái mặt, quay qua nhìn luồng sáng. Thế giới băng bỗng nhiên tan ra, một bóng hình xuất hiện, rồi một cánh tay đưa ra. Thế giới băng dường như bị chia làm hai, sau đó là một cơ thể hiện ra.
“Là Diệp Thiên”, Lạc Tông Diễm mừng lắm.
“Diệp Lăng Thiên”, Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo tối mặt.
Người bước ra chính là Diệp Thiên. Lúc này cậu còn thở hổn hển, mặt tái mét. Rõ ràng là cậu đã bị thương nặng nhưng ánh mắt thì vẫn hằm hằm chiến khí tới mức ghê người.
“Cảnh giới chưởng khống sao?”, Diệp Thiên lướt qua vị trí của Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo.
“Tưởng rằng đạt tới cảnh giới chưởng khống thì các người có thể chiến thắng sao?”
“Có tôi ở đây, không một kẻ kế thừa thế thần nào có thể làm được điều đó”.
Dứt lời cậu vỗ mạnh tay vào vùng bụng. Miệng há ra, phát ra ánh sáng cửu sắc. Một viên đan bay ra từ miệng cậu, được cậu đặt vào tay.
“Viên đan cửu sắc, đã đến lúc phát ra sức mạnh rồi”.
Diệp Thiên lên tiếng, sau đó cậu cắn viên đan dược trước mặt đám đông.
“Rắc”.
Viên đan cửu sắc vỡ vụn, sức mạnh khủng khiếp bùng nổ. Lúc này cơ thể cậu hóa thành mạng lưới giao thoa giữa chân lực hỗn độn và những luồng sáng trắng đen giao thoa. Cậu hấp thụ hoàn toàn nguồn sức mạnh do viên đan dược tạo ra.
“Chân lực hỗn độn, ba la vạn tượng”.
“Nuốt”.
Diệp Thiên ầm lên, cả vũ trụ rung chuyển, sức mạnh của đan dược nhanh chóng hợp thể vể chân lực hỗn độn trong cơ thể cậu.
Lần này thì Độc Cô Cảnh Viêm và Cơ Xương Hạo đã phải tái mặt thật rồi.