Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 1769

Đoạn Lâm Khôn quỳ xuống đất, gập đầu xin tha mạng, khiến mặt đất kêu côm cốp, máu chảy đầy mặt, nhưng Diệp Thiên không hề dao động.

Lý Thu Hà bước lên trước nói với Diệp Thiên: “Diệp tiên sinh, tôi đã gửi tin cho Ngô Lăng Hiên rồi, giờ Lăng Hiên đang tới đây!”

“Gã này dám đắc tội với cậu, Ngô Lăng Hiên chắc chắn sẽ không tha cho anh ta, mong cậu yên tâm!”

Diệp Thiên quay qua liếc nhìn Lý Thu Hà với ánh mắt lạnh lùng và chỉ gật đầu.

Cô gái này cũng thông minh đấy.

Đoạn Lâm Khôn nghe thấy Ngô Lăng Hiên đang trên đường tới thì mặt tái mét, đầu nhấc cao hơn và dập càng mạnh hơn, anh ta không ngừng cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.

“Không cần dập nữa, cơ hội đã cho rồi nhưng không biết trân trọng!”

Diệp Thiên dưới ánh mắt quan sát của đám đông chỉ chậm rãi đứng dậy.

“Còn anh”, cậu chỉ về phía Vạn Viễn Đồ: “Trong vòng ba ngày, trên thế giới này sẽ không còn cái gọi là tập đoàn Âm Dung nữa!’

Vạn Viễn Đồ chau chặt mày, mặt tối sầm.

Nhưng sau khi im lặng thì anh ta cũng không còn sợ hãi, chỉ mạnh dạn lên tiếng: “Diệp tiên sinh, tôi biết cậu từng là chúa tể tỉnh Xuyên, quyền lực khắp nơi nhưng giờ cậu muốn trong vòng va ngày tập đoàn Âm Dung biến mất thì có phải là khẩu khí hơi lớn không?”



“Tổng bộ của tập đoàn Âm Dung nằm ở Cống Tây Xương Nam, Lư Thành chỉ là một phần nhỏ, tôi tin cậu có thể khiến chúng tôi không có chỗ đứng ở tỉnh Xuyên nhưng cậu muốn trong vòng ba ngày tiêu diệt được toàn bộ Âm Dung thì cũng là coi thường chúng tôi quá!”

Không chỉ có Vạn Viễn Đồ nghĩ vậy mà đến ngay cả Vạn Vũ Hòa và những thương nhân lão làng cũng thầm đồng tình. Diệp Thiên mạnh thật nhưng cũng chỉ ở tỉnh Xuyên mà thôi, muốn có sức ảnh hưởng tới cả Xương Nam thì có thể nói rằng cực kỳ khó.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên khẽ nhướn mày, không hề giải thích, chỉ quay qua nhìn bầu trời và đứng chắp tay.

“Đã tới rồi mà còn không xuất hiện à?”

Diệp Thiên lên tiếng khiến đám đông giật mình. Họ nhìn về phía Diệp Thiên đang nhìn thì bỗng cứng đơ vì không thầy gì phía trước. Bọn họ không biết là Diệp Thiên đang nói chuyện với ai.

Ba người nhà họ Tiếu cũng bước ra, vừa đúng lúc Diệp Thiên đang ngẩng đầu nhìn lên không gian, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng mơ màng, nhưng Tiếu Văn Nguyệt thì khẽ nheo mắt, cô ấy đã cảm nhận ra được điều gì đó bất thường.

Những người có mặt đều hoang mang thì đúng lúc này đám mây đen bỗng dao động rồi tản ra, dường như cuốn lấy hết không gian khiến cho bầu trời vốn quang đãng thì giờ giống như sắp gặp mưa giông gió bão, kèm theo là tiếng sét đánh ầm ầm.

Đám đông ngạc nhiên lắm. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ nắng đẹp cả ngày, vậy mà giờ đã đổ mưa, thật bất thường.

Đám đông một lần nữa thất kinh khi giữa làn mưa có một ánh sáng lướt qua, sau đó biến mất.

Khi ánh sáng biến mất thì sáu bóng hình đột nhiên xuất hiện. Chân họ đạp không trung giống như thần linh đang nhìn xuống đám con sâu cái kiến vậy.

“Chuyện gì vậy? Đóng phim à?”

Đám đông kinh hãi, những thương nhân từng trải thì cũng mặc kệ mưa gió, cứ đứng trơ trơ nhìn sáu người trên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK