Chương 3141
Nhưng trong khu rừng lại có một con người tồn tại, trông có vẻ đã sống ở nơi này một khoảng thời gian, khiến cô ta cảm thấy không tin nổi.
“Hỏng rồi!”.
Cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại. Ở đây còn có hai con ma thú cấp ba hung hãn, hai con ma thú này con nào cũng có thể xé xác người đàn ông trước mặt ra.
Còn bản thân cô ta cũng không tránh khỏi làm mồi cho ma thú.
Ngay lúc cô ta cho rằng hai con ma thú sẽ tấn công người mới đến, cô ta bỗng kinh ngạc phát hiện ra, hai con ma thú cấp ba không hẹn mà cùng lùi về phía sau, bước chân nặng nề, đầu cúi thấp xuống.
“Sao lại thế?”.
Cô ta nghi ngờ nhìn lại, nhưng chỉ nghe thấy Vượn Một Sừng và Cụ Phong Ma Mã kêu lên một tiếng bi thương thảm thiết, sau đó không quay đầu lại mà chui vào trong rừng, chạy mất dạng.
Cô ta đang cảm thấy kỳ lạ thì một bàn tay đầy bụi bặm đã vươn ra trước mặt cô ta.
“Cô không sao chứ?”.
Ngữ điệu hơi kỳ quái, nhưng cơ bản không khác biệt quá nhiều với ngôn ngữ phổ thông của thế giới bọn họ, cô ta vẫn có thể hiểu được.
Lúc này, cô ta mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy kẻ giống như người hoang dã đó đã đến trước mặt cô ta, thân thiện mỉm cười với cô ta, để lộ hàm răng trắng như tuyết.
Tính cách của cô gái xưa nay kiêu ngạo, đối diện với bàn tay đưa ra, cô ta không quan tâm mà chỉ lắc đầu.
“Tôi không sao”.
Nói xong, cô ta định đứng lên, nhưng vừa dùng sức lại cảm giác chân mình truyền tới cơn đau như kim châm, khiến cô ta mất tự chủ lại ngã ngồi xuống đất.
“Xuýt!”.
Cơn đau mãnh liệt hơn truyền đến, cô ta nhìn xuống nơi bắp chân mình, một vết máu lan từ dưới bắp chân lên đến vị trí đầu gối. Rõ ràng vừa rồi cô ta bị dư kình của một lưỡi đao gió của Cụ Phong Ma Mã làm bị thương.
Cô ta thử đứng lên lần nữa, nhưng vẫn thất bại. Tuy vết thương không sâu, không bị thương đến gân cốt, nhưng chỉ cần hơi dùng sức là sẽ động đến thần kinh bắp thịt, đau đớn không chịu được.
“Để tôi dìu cô đứng dậy!”.
Người đàn ông như người rừng kia lại đưa tay ra lần nữa. Lần này cô gái hơi do dự một lúc, cuối cùng không từ chối nữa.
“Người rừng” dìu cô ta dậy, đi đến dựa vào một gốc cây, lúc này cô gái mới đánh giá người đó một cách kỹ càng hơn.
Mặc dù đầu tóc rối bù che đi phần lớn gương mặt, nhưng đôi mắt cậu lại vô cùng sáng rõ, sâu sắc như vũ trụ sao trời. Không nhìn thấy bất cứ dục vọng hay sự kinh ngạc nào trong mắt cậu, chỉ có vẻ bình tĩnh như nước suối trong.
“Cậu là ai? Sao lại ở trong dãy núi Ma Thú?”.
Xưa nay cô ta vô cùng kiêu ngạo, ít khi chủ động, đột nhiên lại lên tiếng hỏi.
“À, tôi tên Diệp Thiên”.