“Sau đó thì sao”, Hư Nhược Vô vội vàng hỏi.
“Sau đó à?", Diệp Kình THương cười thần bí.
“Sau đó, thần tử hỗn độn vào vòng luân hồi, thoát khỏi sự kiểm soát của bốn thần tử hoàn vũ và bốn người này cũng tưởng là ông ta chết rồi nên bỏ mọi chuyện qua một bên”.
“Bốn người này xưng bá trong vũ trụ bằng sức mạnh của mình. Sau khi triển khai thế lực của họ ra thì vũ trụ cũng trải qua nhiều năm tháng phát triển và tẩy lễ, bước vào thời kỳ tu tiên toàn diện. Thế hệ các cường giả xuất hiện, bốn vị này cũng không biết là đi đâu”.
“Nhưng dù vậy thì sức mạnh của họ vẫn được kế thừa. Những người kế thừa thì tôi không cần nói nhiều nữa nhỉ?”
Hư Nhược Vô lập tức bừng tỉnh: “Ý ông chính là bốn người Thương Thế Thần?”
“Đúng vậy”, Diệp Kình Thương gật đầu: “Ông có biết bốn người bọn họ tại sao lại được gọi là bốn người kế thừa không?”
“Bởi vì bọn họ được bốn vị hoàn vũ đó đích thân lựa chọn. Sức mạnh của họ không hề tự luyện có mà được bốn vị hoàn vũ kia thông qua việc truyền thừa ban cho”.
“Vì vậy trong thế giới trung tâm Ngân Hà những người có sức mạnh thật sự đều coi họ là những người được truyền thừa, vì họ sở hữu sức mạnh của bốn vị hoàn vũ đó mà”.
“Trong số các cao thủ bây giờ, bốn người họ sở hữu nguồn tài nguyên mạnh nhất, tuổi cao nhất và thực lực cũng kinh khủng nhất. Tu vi của họ là thiên thụ”.
“Tự tu luyện thì sao có thể địch nổi người được ban cho sức mạnh chứ?”, đôi mắt Hư Nhược Vô ánh lên vẻ khác lạ.
Cuối cùng thì ông ta cũng hiểu ra dù lớp lớp các cao thủ không ngừng xuất hiện, thế nhưng bốn kẻ Thương Thế Thần đó vẫn đứng vững không hề sụp đổ. Hóa ra họ là những người được hưởng sức mạnh từ bốn vị thần tử hoàn vũ.
Bốn vị này là những đại năng vô địch lập ra hoàn vũ. Sức mạnh mà họ truyền thừa thì sao những người khác có thể địch lại được
Dựa vào thực lực bản thân đứng được ở vị trí cao nhất là một chuyện hết sức hoang đường. Bốn vị thần tử hoàn vũ này giống như bốn ngọn núi cao sừng sững, đứng ở đó, nên thế hệ sau cũng dựa vào đó chứ khó mà lay động được.
Đôi mắt Diệp Kình Thương ánh lên vẻ bất cam: “Tôi cũng từng tưởng rằng dựa vào sức mạnh của mình có thể tu thành chân lực mạnh hơn nhưng hiện thực thì vô cùng tàn khốc”.
“Sức mạnh của ngũ đại cực trí đã là giới hạn trong vũ trụ này rồi, không thể mạnh hơn được nữa. Thượng Hợp Tiên Lực của tôi vẫn kém hơn một chút”.
“Vì vậy tôi đã tốn công sức tìm được phương pháp tu luyện chân lực hỗn độn. Và dù tôi tìm được nhưng cũng chỉ tu được một phần”
“Bởi vì sức mạnh của ngũ đại cực trí chỉ chọn ra đúng một người và giúp người đó đủ tư cách tu luyện. Ngoài thần tử hoàn vũ ra thì chỉ có người được chọn mới được truyền thừa và nhận được sức mạnh ngũ đại cực trí”.
“Thần tử hỗn độn, rơi vào vòng luân hồi không biết đi đâu. Chân lực hỗn độn mà người này để lại cũng chỉ được truyền tai nhau mà thôi”.
“Không có sự truyền thừa thì chẳng ai có thể tu luyện thành công chân lực hỗn độn”.
Hư Nhược Vô nghe thấy thì thất kinh.
“Diệp Kình Thương, chân lực hỗn độn mà Diệp Thiên tu luyện được thì…”
Diệp Kình Thương gật đầu.
“Diệp Thiên, chính là thần tử hỗn độn chuyển thế. Vì vậy thằng bé là đứa con của vũ trụ, nên có thể tu thành chân lực hỗn độn”.
Hư Nhược Vô dù cũng đoán vậy nhưng kể cả khi Diệp Kình THương nói ra thì ông ta vẫn bàng hoàng.
Một lúc sau ông ta lên tiếng: “Nói cách khác, Diệp Thiên chính là đứa con của hỗn độn, vào một ngày nào đó thằng bé sẽ đánh thức ký ức về đứa con hỗn độn trong cơ thể?”
Diệp Kình Thương lắc đầu: “Nói vậy thì không chính xác lắm”.
“Diệp Thiên đúng là đứa con hỗn độn chuyển thé nhưng không còn là thân phận đó nữa. Thằng bé không sở hữu ký ức của thần tử hỗn độn, mà dù có thì cũng không còn như vậy”.
“Mà nó là thần tử hỗn độn thế hệ mới, một thần tử hoàn toàn mới, thứ duy nhất liên kết nó với thần tử hỗn độn đời đầu đó chính là nó có ấn luân hồi, hơn nữa cùng có thể tu luyện được chân lực hỗn độn”
“Thực ra thần tử hỗn độn đời đầu sau khi chịu vào luân hồi thì cũng trải qua nhiều kiếp rồi”.
“Thế nhưng trước mỗi vòng luân hồi sẽ sinh ra một thần tử hỗn độn mới. Những thần tử này nếu chưa tu luyện tới đỉnh cao thì cũng chết yểu, sau đó ấn luân hồi lại tiếp tục được chuyển cho những thế hệ tiếp theo cứ lặp lại như vậy”.
“Và đời này thì người được sinh ra chính là Diệp Thiên” nói tới đây Hư Nhược Vô mới hiểu.
Hóa ra thần tử hỗn độn đời đầu đã không còn nữa. Thứ mà ông ta để lại chỉ có ấn luân hồi của mình. Mỗi một vòng luân hồi sẽ có một người mới xuất hiện và đều có thể tu luyện được chân lực hỗn độn.
Nhưng chẳng có gì ngoại lệ, trước Diệp Thiên thì những thần tử khác trước khi đạt tới đỉnh cao đều bị thất bại, chưa thể thi triển được uy lực thật sự của một thần tử hỗn độn.
Diệp Thiên lại là một người mới như thế. Nếu như cậu không may thất bại thì cậu cũng sẽ lại tiếp tục tiến vào vòng luân hồi, và người tái sinh tiếp theo sẽ không còn là Diệp Thiên nữa.
“Tôi biết ông lo lắng điều gì”, Diệp Kình Thương mỉm cười.
“Thằng bé đó không hề biết thân phận thực sự của mình, thằng bé chỉ quan tâm tới bản tính của mình, từng bước rèn luyện đi lên”.
“Tôi tin nó sẽ khác những người trước đây, sẽ tu luyện được tới giai đoạn thứ năm, trở thành đế quân thực sự của vũ trụ, trở thành thần tử hỗn độn mới nhất’.
“Bởi vì thằng bé không chỉ có một mình mà còn có tôi, tiểu Diễm, Duẫn Tu Tuyệt bên cạnh theo dõi, dần dà nó nhất định sẽ phát huy được uy năng vô thượng, thậm chí còn mạnh hơn cả thần tử hỗn độn đầu tiên”.
Hư Nhược Vô nghe thấy vậy thì cũng gật đầu. Không biết tại sao mà ông ta cảm thấy đầy tự tin với thằng nhóc nhất phẩm nguyên anh này.
Diệp Thiên ở trong con đường không gian không hề biết về cuộc thảo luận của hai người già. Ánh mắt của cậu vẫn nhìn về phía trước và nheo lại.
Vân Đỉnh Thiên Cung – thiên hà Xích Minh.
Đây chính là đối thủ tiếp theo của cậu.