Đôi mắt cậu long lanh, cảm thấy có hứng thú với cái gọi là Thương Minh Giới.
Nếu cậu có thể tu luyện 10 năm trong Thương Minh Giới mà chỉ tương đương với 10 ngày ở bên ngoài thì cậu có thể tận dụng khoảng thời gian này để gia tăng tu vi của bản thân. Như vậy thì sức mạnh của cậu vừa do chính cậu tu luyện vừa không hề có bất kỳ tác dụng phụ nào. Hơn nữa cũng không mất quá nhiều thời gian so với thực tế, không ảnh hưởng tới việc chiến đấu.
Cuộc chiến của cậu ở Táng Tiên Đàm đã sớm lan truyền khắp các đại tộc rồi. Danh tiếng của cậu cũng nhanh chóng được nhiều người biết tới. Mà bốn người Thương Thế Thần thì ai cũng đã đều đạt tới cảnh giới độ kiếp, sở hữu thực lực cấp thượng cổ và thông thiên nên đương nhiên là cũng biết tới sự tồn tại của cậu.
Với nhãn lực của họ thì họ đã sớm nhận ra được mối quan hệ giữa cậu và Diệp Kình Thương. Tới khi đó, họ mà tìm tới thì cậu phải sở hữu thực lực tương ứng để có thể đối phó được. Giờ điều cậu thiếu nhất chính là thời gian. Thương Minh Giới vừa hay có thể giúp cậu bổ sung được điểm này.
“Phải rồi”.
Trong lúc suy nghĩ, cậu bỏ qua mất một vấn đề bèn hỏi tám người còn lại: “Thương Minh Giới ngoài bố đã từng vào ra thì còn có ai từng vào chưa?”
Tám người nghe thấy vậy bèn lắc đầu. Đại trưởng lão lập tức trả lời: “Vừa nãy anh có nói rồi, Thương Minh Giới được bố sử dụng lạc ấn linh hồn nên chỉ có những người sở hữu sức mạnh tộc văn mới có thể mở được. Và cũng chỉ có mỗi ông ấy từng vào đó".
“Vậy sao?”, nghe thấy vậy Diệp Thiên khẽ chau mày.
“Nói cách khác, hiệu quả của Thương Minh Giới thì mọi người đều nghe bố nói chứ chưa từng tự mình trải nghiệm đúng không”.
Tám vị đại trưởng lão đều đồng loạt gật đầu. Thương Minh Giới từ lúc Diệp Kình Thương mang về tới nay thì cũng đã là 100 nghìn năm rồi. Do không có ai ngoài ông ấy có thể khởi động nên bọn họ chưa ai được trải nghiệm hiệu quả thần kỳ của nó.
Diệp Thiên đanh mặt, im lặng một lúc. Tình hình bên trong Thương Minh Giới thật sự như thế nào chỉ có Diệp Kình Thương biết, điều này thật sự khiến cậu có chút do dự.
Nhỡ tới lúc vào trong đó chẳng may bị nhốt lại, đợi đến khi cậu ra ngoài được thì e rằng đã xảy ra những chuyện nằm ngoài dự liệu của cậu mất rồi.
Cậu suy nghĩ nhưng sau đó vẫn đưa ra quyết định. Tình hình thực tế của Thương Minh Giới dù có thế nào thì cậu cũng vẫn phải thử. Thế nhưng trước khi bước vào đó cậu vẫn còn một việc cần phải làm.
Nếu như không làm cậu sẽ khó có thể tiêu trừ được tâm ma và sẽ gây bất lợi cho việc nâng cao tu vi.
“Chuyện về Thương Minh Giới tạm gác qua một bên”.
“Có một chuyện giờ tôi phải làm. Đợi tôi làm xong sẽ vào Thương Minh Giới”.
Mấy người nghe thấy vậy thì tỏ ra tò mò. Rốt cuộc là chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả việc nâng cao tu vi chứ?
Diệp Thiên không giải thích nhiều, từ sâu trong đôi mắt cậu ánh lên sát ý. Có những món nợ đã tới lúc phải thanh toán rồi.
Trong phòng khách của Diệp Tộc, Hoa Lộng Ảnh trong bộ quần áo nho nhã đang ngồi thất thần bên cửa sổ. Tới sao tổ Diệp Tộc đã bảy ngày rồi, trong bảy ngày này, Diệp Thiên không hề tới. Cô đi lại thoải mái, không hề bị hạn chế, nhưng lại giống như một người đang chờ đợi ai đó xuất hiện.
Cô vốn có rất nhiều cơ hội có thể thoát khỏi đây nhưng không biết tại sao cô lại không làm thế. Sâu thẳm trong lòng cô chỉ cảm thấy người đàn ông này có điều gì đó rất thần bí, mà sự thần bí đó lại vô cùng quan trọng đối với cô.
Mỗi ngày cô đều ngồi bên giường chờ đợi Diệp Thiên tới. Khi cô đang như người mất hồn thì có người khẽ gõ cửa. Một cảm giác quen thuộc vọng tới.
“Anh có thể vào được không?”, Hoa Lộng Ảnh như tỉnh khỏi cơn mộng, khẽ vung tay không chút do dự. Cánh cửa tự động mở ra.
Diệp Thiên đã thay sang một bộ quần áo khác, mái tóc bạch kim của cậu được buộc bằng một sợi dây màu tím, trông vô cùng khôi ngô tuấn tú.
Cậu của lúc này đã là tộc trưởng của Diệp Tộc. Mặc dù cậu không quá quan trọng việc ăn mặc qúy tộc nhưng dưới sự kiên quyết của tám vị đại trưởng lão thì cậu vẫn phải mặc những bộ trang phục đại diện cho một vị tộc trưởng.
“Ở đây có quen không?”, Diệp Thiên ngồi xuống chiếc bàn bên giường.
Hoa Lộng Ảnh vẫn dựa vào ghế, cách Diệp Thiên một khoảng cách. Cô quay qua nhìn Diệp Thiên và hơi chau mày.
“Đương nhiên không quen, bởi vì đây không phải là nhà của tôi. Chỉ có ở Chân Vũ Thánh Môn tôi mới cảm thấy tự do tự tại”
“Chân Vũ Thánh Môn?”, đôi mắt Diệp Thiên ánh lên vẻ lạnh lùng. Đó cũng không phải là nhà của em. Địa cầu mới là nhà của em”
“Địa cầu sao?”, Hoa Lộng Ảnh lầm bầm. Là đệ tử của Chân Vũ Thánh Môn, đương nhiên là cô từng nghe về nơi này.
Theo như những gì các trưởng bối của Chân Vũ Thánh Môn nói thì Thương Thế thần của bọn họ rất coi trọng địa cầu, hình như ở đó có thứ gì đó quan trọng. Nhưng trong ký ức của cô, vì từ nhỏ lớn lên ở Chân Vũ Thánh Môn nên không có ấn tượng gì về địa cầu hết.
“Tôi không biết anh đang nói gì”, một lúc sau cô lạnh lùng lên tieengs.
“Anh đã bắt tôi ở đây bảy ngày rồi. Mau nói đi, rốt cuộc mục đích của anh là gì. Nếu muốn lấy tôi ra để uy hiếp Chân Vũ Thánh Môn thì anh từ bỏ ý định đó đi, bọn họ chưa bao giờ phải chịu sự uy hiếp cả”.
Diệp Thiên khẽ cười và lắc đầu, rót cho mình một chén tràn. Cậu uống cạn rồi lên tiếng: “Chân Vũ Thánh Môn khiến em cảm thấy tự hào lắm đúng không?”
“Đương nhiên”, Hoa Lộng Ảnh lên tiếng không chút do dự: “Dệ tử của Chân Vũ Thánh Môn đều là vinh quanh của tông môn”.
“Tốt lắm”, Diệp Thiên đứng dậy, mỉm cười ý vị.
“Hôm nay, anh tới đưa em về Chân Vũ Thánh Môn. Đi thôi”, nói xong, cậu đi ra ngoài, Hoa Lộng Ảnh nghi ngờ, sau đó vội vàng đi theo.
“Gã này đang có ý gì vậy”, cô đi sau cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
Diệp Thiên đưa Hoa Lộng Ảnh tới không gian mà cậu đã tạo sẵn, đi qua đường không gian này là có thể tới được sao Chân Vũ của Chân Vũ Thánh Môn.
Diệp Thiên không giải thích nhiều, chỉ vung tay, không gian chuyển động. Cậu bước vào. Hoa Lộng Ảnh dù không biết ý tứ của Diệp Thiên là gì nhưng cũng đi theo.
Tầm hai mươi phút sau, tới cuối đường không gian thì cảnh tượng trước mặt người thay đổi, một vùng núi lơ lửng giữa không trung đập vào mắt họ.
Trên ngọn núi, có một tảng đá to lớn cỡ mười trượng, một làn sóng dao động khác thường thi thoảng được lan ra xung quanh cả ngọn núi. Luồng sóng sức mạnh đó đã quá quen thuộc với Diệp Thiên. Đó chính là Chân Vũ Chi Ý. Và tảng đá kia chính là Chân Vũ Thần Thạch của Chân Vũ Thánh Môn do Thương Thế Thần để lại.
Bên cạnh tảng đá có một bức tượng điêu khắc đứng sừng sững ở đó. Diệp Thiên liếc nhìn. Bức tượng này chính là hình của Thương Thế Thần.
Đúng lúc này có sáu bóng hình đáp xuống sáu vị trí khác nhau, vây lấy Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh.
“Chân Vũ Thánh Môn là vùng đất thánh, không được làm loạn. Người tới là ai, nói tên đi”
Diệp Thiên không trả lời, còn Hoa Lộng Ảnh bước lên và lên tiếng: “Thủ Trung, Thủ Tâm, là tôi”.
Sáu người đệ tử nghe thấy vậy thì mừng lắm: “Là Ảnh sư tỷ, là sư tỷ?”
“Các vị trưởng lão nói cô bị bắt, chúng tôi đang thảo luận chuyện này đây”.
Hoa Lộng Ảnh mỉm cười gật đầu.
“Không có gì, tôi đã về rồi”, cô đang định chào hỏi thêm bọn họ và đi báo cáo với các vị trưởng bối thì Diệp Thiên đã bước lên chặn cô lại
“Em thân với họ à?”, nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, không biết ý của cậu là gì nhưng cô vẫn gật đầu.
“Bọn họ là đệ tử canh núi của chúng tôi, đương nhiên là thân rồi”
“Tôi thân với tất cả mọi người trong Chân Vũ Thánh Môn. Có vấn đề gì sao?”
“Tốt lắm”, Diệp Thiên gật đầu. Lúc này cậu vung tay, một ngọn lửa màu vàng hiện lên lập tức quét qua sáu người đệ tử kia. Trong nháy mắt sau người đệ tử lập tức bị thiêu rụi.
“Anh...”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hoa Lộng Ảnh trố mắt. Thế nhưng cô chưa kịp làm gì thì Diệp Thiên đã ấn vai cô, đẩy chân lực hỗn độn vào người cô khiến cô bị khóa chặt, không cả nói nên lời.
Diệp Thiên không hề giải thích, chỉ chỉ điểm, một quang ấn đi vào giữa mặt của cô.
“Đây là quang ấn thần hồn của anh. Thông qua nó, em có thể nhìn thấy những chuyện xảy ra trước mắt anh”.
“Em ở đây, nhìn cho kỹ, anh sẽ phá vỡ cái thế giới ảo mà họ tạo ra cho em. Hôm nay anh phải thanh trừng Chân Vũ Thánh Môn”.
Hoa Lộng Ảnh trố tròn mắt. Lâm Chính mặc kệ, chỉ bước theo bậc thang đi lên trên ngọn núi.