“Phù!”.
Trước biển sấm, Diệp Thiên khẽ thở dốc, chân lực hỗn độn trong cơ thể tiêu hao mất tám phần vì một kiếm này.
Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm có uy lực quá đáng sợ. Khi tu vi của cậu tăng cường, uy lực của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm cũng tăng theo, sức mạnh cần để sử dụng nó cũng nhiều hơn.
Lúc trước khi còn là kim đan tam phẩm, chân lực hỗn độn của cậu ở thời kỳ toàn thịnh chỉ có thể sử dụng Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm được một lần. Tuy bây giờ đã đạt tới kim đan thần phẩm, uy lực của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm trở nên đáng sợ hơn, nhưng cậu cũng chỉ có thể sử dụng được một lần.
Sau một lần sẽ tiêu hao rất nhiều chân lực hỗn độn, nếu không có thời gian tương ứng để khôi phục, trong thời gian ngắn cậu sẽ không thể sử dụng Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm lần thứ hai.
Theo như cậu nghĩ, có lẽ chỉ khi nào thật sự bước vào nguyên anh, cậu mới có thể sử dụng kiếm hai lần liên tục trong một trận chiến.
Đến hóa thần thì sẽ là ba lần hoặc bốn lần.
“Cho dù chỉ có thể đánh ra một kiếm, nhưng cũng đủ để làm Dương Diệt Sinh bị thương”.
Diệp Thiên nghĩ thầm. Đúng lúc này, uy lực của biển sấm dần dần tan đi, nhưng cậu không ngờ tới một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong biển sấm, càng lúc càng hiện rõ.
“Ồ?”.
Diệp Thiên kinh ngạc, nhìn thấy bóng người đó chỉ phất tay, biển sấm suy yếu lập tức tách ra làm hai, xuất hiện một con đường. Người đó đạp bước giữa không trung, từ từ đi ra khỏi biển sấm.
Dương Diệt Sinh!
“Cái gì?”.
Diệp Thiên chăm chú nhìn lại, vẻ mặt thay đổi. Lúc này trên người Dương Diệt Sinh không hề có vết thương nào, thậm chí ngay cả tay áo cũng không có góc nào bị rách.
Cậu không tin được, Dương Diệt Sinh lại không hề tổn hại gì bởi Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm?
Cho dù Dương Diệt Sinh mạnh hơn An Hà Đạo, đã bước vào thần anh cửu biến, nhưng tình huống này thật sự khiến người ta kinh hãi.
“Không đúng!”.
Một lúc sau, ánh mắt cậu trở nên đăm chiêu.
Xung quanh Dương Diệt Sinh có một lớp màn mỏng như dòng nước đang chậm rãi xoay vòng. Lớp màn mỏng đó không quá lớn, chỉ cỡ mấy trượng, nhưng lại bao bọc lấy Dương Diệt Sinh một cách hoàn hảo.
Dưới ánh sáng bên ngoài chiếu rọi, lớp màn mỏng như dòng nước lúc chớp lúc tắt, thỉnh thoảng hiện ra màu vàng, cực kỳ quái dị. Diệp Thiên khẳng định, chính lớp màn mỏng như dòng nước này đã chặn đòn tấn công của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm thay Dương Diệt Sinh.
Lúc này, hai quả cầu ánh sáng trong tay Dương Diệt Sinh đã hòa làm một, vì có chùm sáng linh khí thêm vào, Huyết Châu năm màu hóa thành sáu màu.
Năng lượng huyết mạch rộng lớn và linh khí ngút trời tỏa ra trên đó khiến Diệp Thiên cảm thấy nặng nề.
Lúc này, Dương Diệt Sinh cười giễu thành tiếng, trong mắt lướt qua vẻ thâm trầm.
“Một đòn đáng sợ thật, tam hoa tụ đỉnh cộng thêm đạo thể trường sinh, và cả một kiếm hủy diệt đất trời lúc nãy. Hết con át chủ bài này đến con át chủ bài khác, lại có thể giúp một kim đan thần phẩm như cậu có sức chiến đấu ở mức độ này!”.
“Nếu tôi không có Kim Cương Lưu Ly Giáp hộ thể, một kiếm lúc nãy e là ngay cả tôi cũng bị thương không nhẹ!”.
Nghe vậy, Diệp Thiên thay đổi nét mặt: “Kim Cương Lưu Ly Giáp?”.
Trong ký ức của Dương U Minh, Kim Cương Lưu Ly Giáp là bảo giáp hộ thể truyền đời của các chưởng giáo thần điện Thái Dương, cực kỳ thần bí, ngay cả bản thân ông ta cũng chưa từng được thấy.
Không ngờ bảo giáp này vẫn luôn ở trên người Dương Diệt Sinh!
“Không ngờ ông còn giấu chiêu!”.
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị. Nếu không có Kim Cương Lưu Ly Giáp hộ thể, một kiếm lúc nãy đủ để làm Dương Diệt Sinh bị thương nặng, ngăn chặn hành động ngưng tụ Ngũ Linh Huyết Châu của ông ta.
“Chắc cậu không nghĩ rằng chỉ mỗi cậu có át chủ bài chiến đấu chứ?”.
Dương Diệt Sinh lạnh lùng cười, ánh mắt sa sầm.
“Diệp Lăng Thiên, Kim Cương Lưu Ly Giáp là bảo giáp hộ tông của thần điện Thái Dương, ngay cả một đòn của hóa thần bình thường cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ. Cậu có thể chém một kiếm làm nó mất đi tất cả uy năng là đã đủ để lấy làm hãnh diện rồi!”.
“Tiếp sau đây, tôi sẽ cho cậu chứng kiến thời khắc vĩ đại nhất trong lịch sử hàng vạn năm của dải Ngân Hà!”.
“Ông đừng mơ!”, Diệp Thiên hiểu ra ngay, cậu biết Dương Diệt Sinh định làm gì, tốc độ của Phệ Thiên Trường Sinh Thể lập tức được sử dụng đến cực hạn, vượt qua hai mươi lăm lần tốc độ âm thanh, lao về phía Dương Diệt Sinh.
“Có kịp không?”.
Dương Diệt Sinh mỉm cười nhàn nhạt, vung chưởng.
Tuyệt học của thần điện Thái Dương, Dương Thần Chưởng!
Lúc trước An Hà Đạo cũng từng sử dụng một chiêu như vậy, nhưng uy lực của nó hoàn toàn không thể so sánh với Dương Diệt Sinh lúc này. Trước mặt Dương Diệt Sinh hình thành một vầng sáng khổng lồ màu vàng, giống như bàn tay của Như Lai chắn trước mặt Diệp Thiên.
“Ầm!”.
Diệp Thiên không tránh né, đâm thẳng vào vầng sáng khổng lồ. Cậu rên khẽ một tiếng, bay ngược về sau, ma sát trên không trung tạo thành một đường tia lửa dài.
Vầng sáng khổng lồ đó cũng không chịu nổi cú đâm toàn lực của Diệp Thiên, lập tức vỡ tan.
Diệp Thiên lùi về sau mấy trăm mét, nhưng không hề tổn hại gì, cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị.
Cậu biết Dương Diệt Sinh đánh ra một chưởng này không phải để giết cậu, mà chỉ để ngăn cản cậu trong giây lát.
Giây lát này sẽ nuôi dưỡng thành một mối họa lớn!
Tay trái Dương Diệt Sinh nâng quả cầu ánh sáng sáu màu, tay phải lấy ra một giọt máu màu vàng từ trong tay áo.
Đó là máu của Mai Nhược Lãnh, máu của nhân hoàng!
Sau đó, trước ánh nhìn vô cùng nghiêm trọng của Diệp Thiên, Dương Diệt Sinh điểm ngón tay, giọt máu màu vàng rơi lên quả cầu ánh sáng sáu màu.
“Vù!”.
Máu vừa rơi vào, làn sóng sức mạnh to lớn lập tức lan rộng. Không gian trong phạm vi mấy nghìn mét xung quanh bị luồng sức mạnh này ảnh hưởng, làm dấy lên gợn sóng không gian méo mó, lan tới bốn phía.
Những làn sóng sức mạnh đáng sợ nối tiếp nhau lan rộng, với Dương Diệt Sinh làm trung tâm, ngay cả Diệp Thiên cũng bị luồng sức mạnh đó làm cho run rẩy.
Ngũ Linh Huyết Châu đã hình thành!
Cuối cùng Diệp Thiên vẫn không ngăn được Dương Diệt Sinh!
Ở phía xa, khi Mai Nhược Lãnh cảm giác được sức mạnh này sinh ra cũng cảm thấy lòng lạnh lẽo, ngã ngồi trên không trung, vẻ mặt tuyệt vọng.
Rốt cuộc vẫn là kết cục tà ma cao hơn một bậc, người tốt thất bại diệt vong sao?
Dương Diệt Sinh nâng Ngũ Linh Huyết Châu trong tay, ánh mắt toát ra vẻ tham lam.
“Diệp Lăng Thiên, hãy cảm nhận sự tuyệt vọng đi!”.
Nói xong, ông ta không hề do dự, há miệng nuốt Ngũ Linh Huyết Châu vào trong bụng.
“Soạt!”.
Huyết Châu vừa vào bụng, không gian xung quanh Dương Diệt Sinh dần dần nứt vỡ, lan ra bốn phương tám hướng. Khí tức sức mạnh vô cùng đáng sợ từ cơ thể ông ta vọt thẳng lên trời, dường như một vách ngăn nào đó đã bị phá vỡ hoàn toàn vào thời khắc này.
Sao Dương Thần cũng không chịu được sự áp bức của luồng sức mạnh to lớn này, ầm ầm sụp đổ, đất trời chao nghiêng. Trong nháy mắt, thiên tai sấm sét, núi lửa, gió bão, vòi rồng các loại đồng loạt bùng phát.
Thế nhưng, trong hoàn cảnh như địa ngục nhân gian này, phía sau Dương Diệt Sinh lại tự hình thành một vùng đất trời, hóa thành cảnh tượng trời trong nắng ấm.
Sau lưng ông ta bỗng dưng xuất hiện một vùng biển mênh mông vô bờ, một vầng mặt trời tỏa sáng trên mặt biển.
Ngay lúc này, một vầng trăng tròn xuất hiện từ dưới đáy biển, dần dần nhô cao lên bầu trời trong xanh, cuối cùng thay thế cho mặt trời, đứng độc lập một phương.
Dị tượng đất trời, trăng sáng mọc trên biển!
Hai mắt Dương Diệt Sinh luân chuyển, đôi mắt ba màu đen trắng xám không ngừng biến đổi. Khí tức ông ta trở nên nhỏ bé không đáng kể, nhưng một khắc sau, một luồng sức mạnh hồng hoang xa xưa, mênh mông tràn ra từ trong cơ thể ông ta.
Chỉ một ít sức mạnh tán xạ đã đánh Diệp Thiên trong trạng thái kích hoạt tam hoa tụ đỉnh và Phệ Thiên Trường Sinh Thể bay ra xa nghìn mét.
Cuối cùng vào giờ phút này, Dương Diệt Sinh cất tiếng cười điên cuồng mừng rỡ.
“Hôm nay, Dương Diệt Sinh tôi độc tôn Ngân Hà!”.
Vị hóa thần thứ hai trong lịch sử dải Ngân Hà đã ra đời.