Khoảnh khắc Fast bị Diệp Thiên đấm một chưởng chết ngay khiến suy nghĩ của White xoay chuyển, ông ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
Lần này đến đây, ông ta cho rằng dựa vào sức của bảy trọng tài viên đã quá đủ rồi. Đội hình hoành tráng như thế này, cho dù họ muốn tóm gọn người đứng đầu Hoa Hạ cũng rất dễ dàng.
Không chỉ ông ta mà những người khác cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này, họ lại cảm
thấy suy nghĩ của mình thật ngu ngốc và nực cười biết bao.
Một đồng nghiệp bị đấm chết ngay trước mặt mình mà họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa tưởng tượng của họ. Lúc này bọn họ đã hiểu tại sao viện trọng tài lại đánh giá sức mạnh của Diệp Thiên là cấp độ s.
Với thực lực như vậy, cho dù chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm thì cũng chẳng khác là mấy so với cảnh giới siêu phàm.
“Một đấm giết chết siêu
phàm bán bộ?”
Nắm tay của Tiêu Ngọc Khanh không khỏi run lên, tu luyện của ông ta hiện giờ còn kém siêu phàm bán bộ một bậc. Diệp Thiên đã có thể giết chết siêu phàm bán bộ dễ dàng như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc ông ta ở trước mặt Diệp Thiên nói bị giết là sẽ bị giết chết liền hay sao?
“Đến lượt các người rồi!”
Hai mắt Diệp Thiên lạnh băng, bàn chân khẽ dịch chuyển, một dòng nước bay lên không trung, sau đó cậu búng ngón tay, một luồng nước hình chiếc kiếm
bay vèo lên lao thẳng về phía Hỏa Nam Yim.
“Á?”
Dấu hiệu cảnh báo của Yim đột nhiên xuất hiện, lúc này lòng tơ toàn thân ông ta đều dựng ngược.
Luồng nước hình chiếc kiếm như xuyên thủng không gian, trong nháy mắt đã đến trước mặt ông ta. ông ta gầm lên một tiếng, hai tay liên tục vung ra tạo quả cầu lửa to lớn chân phía trước mặt mình.
“Phụt!”
Âm thanh xuyên thủng đồ vật đặc biệt chói tai trong đêm tối, hai quả cầu lửa cứ như không tồn tại, bị chiếc kiếm bâng nước trực tiếp xuyên thủng, vẫn đối diện với khuôn mặt của Yim.
Yim đột nhiên trở nên bối rối và lùi mạnh về phía sau, nhưng thanh kiếm nước theo sau ông ta như một cái bóng.
Ông ta đập hai bàn tay xuống mặt nước, tạo hai bức tường nước ép ngang, cố gắng bóp nát thanh kiếm nước, nhưng thanh kiếm nước nhìn thì có vẻ cực kỳ mỏng manh, nhưng lại như được đúc bâng vàng, xuyên
thủng hai bức tường nước, tiếp đó bay đi với tốc độ nhanh hơn, xẹt qua cơthể Yim.
Mãi đến khi bay xa hơn mười thước, thanh kiếm nước mới biến lại thành nước rơi xuống trở lại trong hồ.
“Yim, ông không sao chứ?”
Lần này đến đây, ông ta cho rằng dựa vào sức của bảy trọng tài viên đã quá đủ rồi. Đội hình hoành tráng như thế này, cho dù họ muốn tóm gọn người đứng đầu Hoa Hạ cũng rất dễ dàng.
Không chỉ ông ta mà những người khác cũng nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này, họ lại cảm
thấy suy nghĩ của mình thật ngu ngốc và nực cười biết bao.
Một đồng nghiệp bị đấm chết ngay trước mặt mình mà họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa tưởng tượng của họ. Lúc này bọn họ đã hiểu tại sao viện trọng tài lại đánh giá sức mạnh của Diệp Thiên là cấp độ s.
Với thực lực như vậy, cho dù chưa đạt tới cảnh giới siêu phàm thì cũng chẳng khác là mấy so với cảnh giới siêu phàm.
“Một đấm giết chết siêu
phàm bán bộ?”
Nắm tay của Tiêu Ngọc Khanh không khỏi run lên, tu luyện của ông ta hiện giờ còn kém siêu phàm bán bộ một bậc. Diệp Thiên đã có thể giết chết siêu phàm bán bộ dễ dàng như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc ông ta ở trước mặt Diệp Thiên nói bị giết là sẽ bị giết chết liền hay sao?
“Đến lượt các người rồi!”
Hai mắt Diệp Thiên lạnh băng, bàn chân khẽ dịch chuyển, một dòng nước bay lên không trung, sau đó cậu búng ngón tay, một luồng nước hình chiếc kiếm
bay vèo lên lao thẳng về phía Hỏa Nam Yim.
“Á?”
Dấu hiệu cảnh báo của Yim đột nhiên xuất hiện, lúc này lòng tơ toàn thân ông ta đều dựng ngược.
Luồng nước hình chiếc kiếm như xuyên thủng không gian, trong nháy mắt đã đến trước mặt ông ta. ông ta gầm lên một tiếng, hai tay liên tục vung ra tạo quả cầu lửa to lớn chân phía trước mặt mình.
“Phụt!”
Âm thanh xuyên thủng đồ vật đặc biệt chói tai trong đêm tối, hai quả cầu lửa cứ như không tồn tại, bị chiếc kiếm bâng nước trực tiếp xuyên thủng, vẫn đối diện với khuôn mặt của Yim.
Yim đột nhiên trở nên bối rối và lùi mạnh về phía sau, nhưng thanh kiếm nước theo sau ông ta như một cái bóng.
Ông ta đập hai bàn tay xuống mặt nước, tạo hai bức tường nước ép ngang, cố gắng bóp nát thanh kiếm nước, nhưng thanh kiếm nước nhìn thì có vẻ cực kỳ mỏng manh, nhưng lại như được đúc bâng vàng, xuyên
thủng hai bức tường nước, tiếp đó bay đi với tốc độ nhanh hơn, xẹt qua cơthể Yim.
Mãi đến khi bay xa hơn mười thước, thanh kiếm nước mới biến lại thành nước rơi xuống trở lại trong hồ.
“Yim, ông không sao chứ?”