Tiếu Lâm nghiêm nghị nói: “Đúng là nhiều người thành công gần như đều không có thành tựu gì trong học tập, nhưng người thành công ít nhất biết thế nào là tài nguyên, biết thế nào là tạo mối quan hệ!”.
“Thằng bé đó nhìn từ đầu đến chân không thấy được cái điểm gì, thậm chí còn không biết khiêm tốn mà học hỏi, vừa rồi Thần Quang hạ thấp mình để bắt tay với cậu ta, cậu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy, rõ ràng không biết thế nào là quan hệ xã hội!”.
“Biểu hiện của cậu ta, nói hay thì là độc lập tự đi một mình, có cá tính, nói thẳng ra thì là không biết trời cao đất dày, trong mắt chỉ biết mỗi bản thân, không biết tự lượng sức mình!”.
“Tính cách của cậu ta không hòa đồng với những người xung quanh, học thức hiểu biết không đủ, khi anh nói chuyện với Thần Quang trong lúc ăn cơm, cậu ta thậm chí còn chưa từng nghiêm túc lắng nghe lấy một câu!”.
“Người như vậy sau này chỉ có sống dưới tầng đáy của xã hội, không thể cùng đẳng cấp với nhà chúng ta được!”.
Tiếu Lâm nhìn thấy sắc mặt của Hà Tuệ Mẫn khó coi, nhẹ nhàng kéo tay của vợ đến rồi an ủi: “Anh biết em tốt bụng, vì cậu ta từng giúp đỡ em, cho nên muốn giúp cậu ta, để cậu ta dần dần hòa nhập vào môi trường của chúng ta!”.
“Nhưng Diệp Thiên chắc chắn không có duyên với môi trường này của chúng ta đâu, em cố đưa cậu ta vào, không những không được ích gì mà có khi còn phản tác dụng, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực khi ở trong môi trường này”.
Hà Tuệ Mẫn thở dài một tiếng, nhưng cũng không thể không thừa nhận Tiếu Lâm nói không sai, nên bà ấy cũng không phản bác.
“Nguyệt Nguyệt, bố nói với con những điều này chỉ là nhắc nhở con, đương nhiên bố tin vào con mắt và sự phán đoán của bản thân con, những người bạn xung quanh con ai nên chơi thân ai nên tránh xa thì chắc con rõ hơn bố!”.
Tiếu Lâm nhìn Tiếu Văn Nguyệt, nói với con gái mình bằng giọng rất tự tin.
Tiếu Văn Nguyệt phản ứng lại sau sự suy tư, cuối cùng gật đầu nói “Bố yên tâm, con hiểu ý của bố, sau này con sẽ cố gắng tránh xa anh ta!”.
Quay về phòng, Tiếu Văn Nguyệt nhớ lại những biểu hiện của Diệp Thiên trước đó, lại thêm những lời nói vừa rồi của bố cô ta, cô ta càng thêm chắc chắn về phán đoán của bản thân.
Diệp Thiên chắc chắn là người không cùng thế giới với cô ta, sau này Diệp Thiên chỉ có thể đứng ở dưới đáy xã hội mà ngước nhìn cô ta thôi!
Nhớ lại dáng vẻ anh hùng của Diệp Thiên một mình đánh bại bốn tên côn đồ ở quán cà phê, rồi một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, cô ta lắc đầu, gạt hết những điều này ra khỏi đầu.
“Anh Diệp Thiên, anh có muốn về chung cư của chúng ta trước không? Tối nay em phải đến quán bar làm thêm và về muộn lắm, không ở bên cạnh anh được nữa rồi!”.
Trên đường, Cố Giai Lệ hỏi Diệp Thiên.
“Không cần, anh cũng như em, cũng phải đi làm, chắc thời gian tan làm cũng cùng lúc với em, đến lúc đó chúng ta cùng về, như vậy cũng an toàn hơn!”.
Diệp Thiên mỉm cười nói.
“Thằng bé đó nhìn từ đầu đến chân không thấy được cái điểm gì, thậm chí còn không biết khiêm tốn mà học hỏi, vừa rồi Thần Quang hạ thấp mình để bắt tay với cậu ta, cậu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy, rõ ràng không biết thế nào là quan hệ xã hội!”.
“Biểu hiện của cậu ta, nói hay thì là độc lập tự đi một mình, có cá tính, nói thẳng ra thì là không biết trời cao đất dày, trong mắt chỉ biết mỗi bản thân, không biết tự lượng sức mình!”.
“Tính cách của cậu ta không hòa đồng với những người xung quanh, học thức hiểu biết không đủ, khi anh nói chuyện với Thần Quang trong lúc ăn cơm, cậu ta thậm chí còn chưa từng nghiêm túc lắng nghe lấy một câu!”.
“Người như vậy sau này chỉ có sống dưới tầng đáy của xã hội, không thể cùng đẳng cấp với nhà chúng ta được!”.
Tiếu Lâm nhìn thấy sắc mặt của Hà Tuệ Mẫn khó coi, nhẹ nhàng kéo tay của vợ đến rồi an ủi: “Anh biết em tốt bụng, vì cậu ta từng giúp đỡ em, cho nên muốn giúp cậu ta, để cậu ta dần dần hòa nhập vào môi trường của chúng ta!”.
“Nhưng Diệp Thiên chắc chắn không có duyên với môi trường này của chúng ta đâu, em cố đưa cậu ta vào, không những không được ích gì mà có khi còn phản tác dụng, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực khi ở trong môi trường này”.
Hà Tuệ Mẫn thở dài một tiếng, nhưng cũng không thể không thừa nhận Tiếu Lâm nói không sai, nên bà ấy cũng không phản bác.
“Nguyệt Nguyệt, bố nói với con những điều này chỉ là nhắc nhở con, đương nhiên bố tin vào con mắt và sự phán đoán của bản thân con, những người bạn xung quanh con ai nên chơi thân ai nên tránh xa thì chắc con rõ hơn bố!”.
Tiếu Lâm nhìn Tiếu Văn Nguyệt, nói với con gái mình bằng giọng rất tự tin.
Tiếu Văn Nguyệt phản ứng lại sau sự suy tư, cuối cùng gật đầu nói “Bố yên tâm, con hiểu ý của bố, sau này con sẽ cố gắng tránh xa anh ta!”.
Quay về phòng, Tiếu Văn Nguyệt nhớ lại những biểu hiện của Diệp Thiên trước đó, lại thêm những lời nói vừa rồi của bố cô ta, cô ta càng thêm chắc chắn về phán đoán của bản thân.
Diệp Thiên chắc chắn là người không cùng thế giới với cô ta, sau này Diệp Thiên chỉ có thể đứng ở dưới đáy xã hội mà ngước nhìn cô ta thôi!
Nhớ lại dáng vẻ anh hùng của Diệp Thiên một mình đánh bại bốn tên côn đồ ở quán cà phê, rồi một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, cô ta lắc đầu, gạt hết những điều này ra khỏi đầu.
“Anh Diệp Thiên, anh có muốn về chung cư của chúng ta trước không? Tối nay em phải đến quán bar làm thêm và về muộn lắm, không ở bên cạnh anh được nữa rồi!”.
Trên đường, Cố Giai Lệ hỏi Diệp Thiên.
“Không cần, anh cũng như em, cũng phải đi làm, chắc thời gian tan làm cũng cùng lúc với em, đến lúc đó chúng ta cùng về, như vậy cũng an toàn hơn!”.
Diệp Thiên mỉm cười nói.