Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 918

“Rồng thần vẫy đuôi của nhà họ Diệp!”

Mọi người có mặt đều thầm sửng sốt, năm ngón tay của Diệp Tinh khẽ uốn cong, tạo thành hình móng rồng nắm trên chuôi kiếm.

“Sức mạnh của rồng, nhấc lên cho ta!”

Cậu ta hét lớn một tiếng, trong nháy mắt mấy thước xung quanh chỗ chân cậu ta đứng đột nhiên nứt ra, tiếng nổ vang vọng khắp khán đài.

Một đám cát sỏi bay tới, dìm cậu ta vào trong đó, không thể nhìn rõ được, đám người Hoa Lộng Ảnh bay lùi về phía sau, hai mắt không ngừng run lên.

“Diệp Tinh thành công rồi?”


Trong số hơn một trăm cao thủ trẻ tuổi có mặt, chỉ khi Diệp Tinh bước tới thử sức mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, hầu như tất cả đều đã nghĩ rằng Diệp Tinh đã thành công.

“Quả nhiên họ Diệp là gia tộc được chọn, Diệp Tinh mới là chủ nhân xứng đáng của Lăng Uyên Thần Kiếm!”

Nhiều thanh niên trẻ cảm thấy bàng hoàng và lần lượt cảm thán.

Sắc mặt mấy người Âu Dương Đoạn Vân chìm xuống như nước, dù sao họ cũng yếu hơn Diệp Tinh, ngay cả thanh kiếm mạnh mẽ trên thế giới này cũng thuộc về Diệp Tinh.

Làn khói bụi cuối cùng cũng bị gió biển thổi bay đi, bóng dáng của Diệp Tinh dần dần trở nên rõ ràng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, họ đều cảm thấy khó tin và biểu cảm của họ thay đổi tức thì.

“Sao có thể như vậy được?”



Bản thân Diệp Tinh cũng phờ phạc với vẻ mặt không thể tin được.

Vừa rồi cậu đã sử dụng Rồng thần vẫy đuôi của nhà họ Diệp, gia tăng thêm nội lực, đã thi triển toàn bộ sức mạnh nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm này vẫn không có một chút phản ứng.

Cậu ta thất thần lùi về phía sau, cậu nhìn bàn tay mình, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại được.

Cậu ta vẫn luôn cho rằng mình chính là người được chọn. Cho dù là Lăng Uyên Thần Kiếm cậu ta cũng nghĩ sáu mươi phần trăm mình có thể rút được nó ra. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

“Ngay cả Diệp Tinh cũng thất bại rồi?”

Khán giả im lặng, gần như tất cả thế hệ trẻ đều im lặng.

Diệp Vân Long và ba vị gia chủ cũng lắc đầu thở dài.

Mười tám năm trước, không ai có thể điều động Lăng Uyên Thần Kiếm, mười tám năm sau, kết quả vẫn như vậy. Thậm chí hôm nay, khi thế hệ trẻ Hoa Hạ tề tựu đầy đủ cũng vẫn không có ai được thanh kiếm này lựa chọn.

“Chẳng lẽ thực sự không ai có thể rút được Lăng Uyên Thần Kiếm ra?”

Diệp Vân Long ngẩng đầu thở dài.

Diệp Thiên trước đó vẫn đang hờ hững uống trà, uống xong chén trà, cậu hơi ngẩng đầu lên, quét mắt về phía Lăng Uyên Thần Kiếm với ánh mắt hơi hứng thú.

Cậu cũng hơi tò mò, Lăng Uyên Thần Kiếm này rốt cuộc là thần vật gì mà ngay cả nhiều thiên tài như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh cũng không thể lay chuyển được.

Đúng lúc này, Lăng Uyên Thần Kiếm vốn đã im lặng hồi lâu, đột nhiên khẽ phát ra một tiếng kêu, tiếng kiếm vang vọng khắp bãi biển.

Ánh mắt của mọi người đột ngột thay đổi, một tiếng nổ lan ra, cát đá trụ xung quanh Lăng Uyên Thần Kiếm nổ tung thành vô số mảnh vỡ, một luồng ánh sáng màu xanh lam phóng lên trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK