Chương 2605
“Keng!”
Nhưng dù ông ta có làm gì đi nữa thì đòn tấn công của Diệp Thiên vẫn không chút do dự, ngay lúc ông ta phòng ngự, nhát kiếm của Diệp Thiên đã chém thẳng vào tấm khiên vuông màu đen.
“Phập!”
Trên tấm khiên đen này ngưng tụ một luồng sức mạnh tinh thần vô song của người đàn ông bị mù một mắt, khi cả hai xếp chồng lên nhau, ngay cả lưỡi kiếm sắc bén của thần khí cũng khó mà làm tổn hại được, nhưng ngay khi tiếp xúc với lưỡi kiếm của Diệp Thiên, bỗng có một thanh âm như bị bóp nghẹt vang lên, chiếc khiên đen cũng vang lên tiếng ken két chói tai, sau đó lập tức vỡ tan, đẩy lùi người đàn ông trung niên về phía sau.
Còn Cao Hách và những kẻ khác phía sau cũng bị đánh bay ra xa mấy chục thước, lực va chạm giữa hai người làm cho xương cốt bọn họ bị chấn động, khóe miệng chảy máu, còn Cao Hách tuy không nôn ra máu nhưng vẫn bị đánh lùi về sau.
Người đàn ông trung niên phía trước có hơi lảo đảo, khí tức có vẻ yếu đi, một cánh tay rũ xuống, trên đầu ngón tay còn sót lại vết máu, rõ ràng ông ta đã bị phế.
Các trưởng lão và cao thủ của Tam Nhất Môn liền hít sâu một hơi, may là lúc trước bọn họ không quyết chiến với Diệp Thiên, nhát kiếm này của cậu thật sự quá khủng khiếp, ngay cả tấm khiên đen cũng vỡ nát.
Người đàn ông trung niên bị mù một mắt chính là một trưởng lão của Thần Ý Môn, tu vi của ông ta có thể ngang bằng với cảnh giới truyền thuyết, tu vi tinh thần lại còn mạnh hơn “tên này sao lại có sức mạnh tinh thần mạnh như vậy chứ, kiếm khí của hắn lại có sức công phá lớn kinh khủng như thế, cho dù có tính hết cả Thần Ý Môn thì cũng không có quá năm người có thể ngưng tụ ra sức mạnh như vậy, rốt cuộc hắn ta là ai?”
Cao Hách mặt đầy kinh hãi, hắn không còn thời gian để ý tới Diệp Thiên nữa, vội vàng bước về phía trước kiểm tra vết thương của người đàn ông trung niên.
“Quyền trưởng lão, ông không sao chứ?”
“Phụt!”
ông ta vừa mở miệng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, quỳ xuống một cách quỷ dị, nếu không nhờ vào chút sức mạnh tinh thần yếu ớt chống đỡ thì lúc này ông ta đã ngất đi rồi.
Phương thức chiến đấu của sức mạnh tinh thần vốn chỉ có một sống một chết, không phân thắng bại, vừa rồi ông ta đã thi triển toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình lên tấm khiên vuông màu đen chỉ để đỡ đòn tấn công của Diệp Thiên, nhưng lại bị sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên phá hủy, cho nên mới làm bị thương nguồn gốc của tinh thần.
Dẫn đến vết thương nặng hơn gấp mười lần vết thương ở da thịt hay ở lục phủ ngũ tạng.
Ông ta xua tay với Cao Hách, nhìn Diệp Thiên với vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt không còn bình tĩnh như trước đó nữa, mà tỏ ra cực kỳ nghiêm trọng, giống như đang nhìn một hỗn thế ma vương không thể nào ngăn cản nổi.
“Vừa rồi nếu không phải do thấy ông muốn liều mạng để bảo vệ bọn họ, nên tôi mới kịp thời nương tay, nếu không thì nhát kiếm vừa rồi đã phá vỡ hoàn toàn sức mạnh tinh thần của ông rồi!”
Diệp Thiên không thèm quan tâm những kẻ khác, chỉ nhìn người đàn ông trung niên, sau đó lạnh giọng nói.
“Khụ!”
Người đàn ông trung niên liền ho khan, lần đầu tiên lên tiếng là giọng nói khàn khàn khó chịu, vô cùng trầm thấp: “Cậu rốt cuộc là ai, người có sức mạnh tinh thần lớn như vậy, theo như tôi biết, trong tiểu thế giới này chỉ có tu sĩ luyện thần của Thần Ý Môn tôi mà thôi, còn sức mạnh như cậu cũng chỉ nằm trong top mười, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai như cậu cả!”