Phân thân thần hồn của Mão Hỏa biến mất toàn bộ thiên địa rơi vào sự im lặng. Xung quanh thành Long Phượng từng luồng sáng tập trung ên người Diệp Thiên. Có người thất kinh, có người chấn động, có người bàng hoàng. Mọi ánh mắt đều tỏ ra kính sợ trước cậu.
Đây chính là người duy nhất khiêu chiến với lục đại trấn phủ sử của sao Viêm.
Diệp Thiên không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì giết chết ngay một vị thần anh thất biết, hai vị thần anh bát biến, hai vị thần anh cửu biến và một vị hóa thần.
Điều đáng sợ nhất chính là đến cả phân thân thần hồn của mão Hỏa cũng xuất hiện mà Diệp Thiên cũng chẳng sợ, cứ thế tiêu diệt. Đúng là đáng sợ.
Như vậy tức là đã quyết sống chết với Vân Đỉnh Thiên Cung rồi. ở thiên hà Xích Minh này đâu đâu cũng là lãnh địa của Vân Đỉnh Thiên Cung. Thiên tông vạn tộc không một ai dám đối đầu với Vân Đỉnh Thiên Cung vậy mà sự xuất hiện của Diệp Thiên đã phá vỡ quy luật đó.
Người dám đối đầu với Vân Đỉnh Thiên Cung, giết chết liên tiếp năm vị thần phẩm nguyên anh và một vị hóa thần thì dù là thực lực hay là bản lĩnh cũng đều vô cùng khủng khiếp.
Hai người thanh niên đứng sau Tây Huyền và Thường Phong sững sờ. Thực lực của Diệp Thiên đã vượt xa nhận thức của bọn họ.
Hệ Xích Minh có rất nhiều thiên tài hàng đầu. Ngay đến cả một nguyên anh bình thường thì cũng cực mạnh. Diệp Thiên bằng tuổi những người này mà có thể giết chết được các vị hóa thần thì cậu đúng là quái vật của quái vật.
Giờ bọn họ mới biết người thanh niên đi cùng Tây Huyền và Thường Phong này sở hữu thực lực đáng sợ như vậy.
“Còn ai muốn ra tay với tôi không?”
Trong không trung, Diệp Thiên quay người lại, cầm Long Phượng Bản Nguyên Đan sau đó nhìn đám tu sĩ xung quanh.
Đám đông co đồng tử, vài phút sau họ lui đi hết, không còn ai dám ở lại.
Đùa nhau chắc. Cậu vừa giết chết lục đại trấn phủ sứ, đến cả phân thần thần hồn của Mão Hỏa còn bị hạ gục thì bọn họ ai dám đối đầu với cậu chứ?
Dị bảo dù quý nhưng mạng còn quý hơn.
Các tu sĩ rời đi, Tây Huyền và Thường Phong cũng hoàn hồn. Họ lướt tới chỗ Diệp Thiên.
“Điện chủ”
Hai người chắp tay, đây là lần đầu tiên họ hành lễ trước cậu.
Trước đó, mặc dù đã ký hiệp ước thần hồn, đồng ý gia nhập vào Đế Vương Điện và làm phó điện chủ nhưng đó là vì họ muốn rời khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn mà thoi.
Sau đó họ biết thêm về Như Nhược VÔ thì họ cũng kiêng dè Diệp Thiên thêm vài phần nhưng từ sâu thẳm trong lòng họ vẫn không phục vị điện chủ quá trẻ này.
Còn bây giờ thì bọn họ đã không còn suy nghĩ đó nữa rồi. Bởi vì thực lực của Diệp Thiên đủ để khiến họ cảm thấy có áp lực”.
Giết hóa thần như giết gà, sức chiến đấu này chắc chắn là cũng đã đạt tới hóa thần rồi. Giờ có đặt Diệp Thiên vào giữa nhóm hóa thần thì anh cũng mạnh hơn nhiều.
Diệp Thiên gật đầu với bọn họ: “Thực ra mọi người không cần quay lại. Đừng nói là vài người thần phẩm nguyên anh hay là hóa thần dù có là một vị hóa thần nhiều này thì tôi cũng có thể giết chết”.
Long Phượng Bản Nguyên Đan trong tay, Diệp Thiên thản nhiên nói: “Thứ này được gọi là Long Phượng Bản Nguyên Đan, đối với một tu sĩ nguyên anh thì cực kỳ có ích. Ba ngày này tôi sẽ ở đây để luyện hóa, hấp thụ nó”
“Mọi người đi tìm đệ tử môn nhân, sắp xếp cho họ giau đó tới đây tập hợp với tôi”.
“Vân Đỉnh Thiên Cung muốn tiêu diệt Phong Huyền Tông thì chúng ta tấn công, tính sổ sạch sẽ với họ thôi”.
Đối với Diệp Thiên dù là những gì mà Vân Đỉnh Thiên Cung làm với Phong Huyền Tông hay là việc cậu cần điểm không gian truyền tống đó thì cậu đều phải đối diện với Vân Đỉnh Thiên Cung.
Nếu đã vậy thì cứ dùng nắm đấm giải quyết thôi.
“Long PHượng Bản Nguyên Đan sao?”
Tây Huyền và Thường Phong nhìn quả cầu màu vàng trong tay Diệp Thiên với vẻ kỳ lạ
Thiên địa dị bảo đương nhiên khiến họ dao động nhưng giờ thứ này đã thuộc về Diệp Thiên thì đương nhiên họ sẽ không nghĩ tới nó nữa.
Hai người lập tức gật đầu, dẫn theo hai thanh niên kia nhanh chóng rời đi. Còn Diệp Thiên thì đáp xuống đống đổ nát của thành Long PHượng. Cậu thi triển chân lực, cào bằng đống đổ nát, tạo ra một vùng không gian bằng phẳng.
Cậu ngồi ở vị trí trung tâm, tay vẫn cầm Long Phượng Bản Nguyên Đan. Chân lục hỗn độn tăng mạnh tạo thành một đường sáng xanh tím phát dọc cánh tay cậu và ôm lấy quả cầu màu vàng.
Chân lực hỗn độn tiếp xúc với quả cầu tạo ra lực hút mãnh liệt giống như Ngưu Lang và Chúc Nữ lâu ngày gặp nhau vậy.
Diệp Thiên im lặng hồi lâu. Cậu ổn đinh tâm thế, cảm giác như có sóng trào dâng trong cơ thể vừa ấm áp vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt.
Chân lực hỗn độn của cậu cũng bắt đầu phóng đại lên. Ánh sáng màu xanh tím cũng gắt hơn, bao trùm lấy thành Long Phượng.
“Không hổ danh là Long Phượng Bản Nguyên Đan”.
Trong thần phủ, tiếng nói của Lạc Tông Diễm vang lên với vẻ cảm thán: “Chân long chân phượng trưởng thành. Yếu nhất cũng phải là tu vi hóa thần”.
“Theo như sức mạnh của Long Phượng Bản Nguyên Đan, sự kết hợp của chân long chân phương tầm từ thất phẩm hóa thần tới cửu phẩm hóa thầ. Sự kết hợp của chúng tạo ra sức mạnh kết tinh, nếu có thể hấp thụ được thì đủ để khiến một vị nguyên anh dễ dàng đột phá hóa thần”.
Nói tới đây bà ấy không nói tiếp mà chỉ lẳng lặng quan sát hành động của Diệp Thiên. Một lúc sau bà ấy mỉm cười bằng vẻ tán dương.
“Tốt lắm”.
Bà ấy phát hiện ra Diệp Thiên khong tham lam hấp thụ sức mạnh tinh túy của quả cầu mà từ từ thu nhỏ sức mạnh lại, dung hòa với chân lực hỗn độn để chân lực đạt tới độ tinh thuần và uy lực cao nhất.
Như vậy thì tu vi của Diệp Thiên sẽ tăng chậm nhưng lợi ích là sẽ tăng mạnh, bởi vì chân lực hỗn độn mới là sức mạnh bản thân của Diệp Thiên. Chỉ cần chân lực hỗn độn đủ mạnh thì dù cơ thể có là nguyên anh cũng có thể đối kháng được với hóa thần.
Có khi còn khiêu chiến được với cả thánh nhân.
Diệp Thiên không đòi hỏi phải đột phá cảnh giới quá nhanh, thứ cậu muốn là từng bước sở hữu mọi thứ, từng bước đạt tới cảnh giới cao nhất.