Lúc này, Lâm Thiên Nam thật sự tức giận đến cực điểm, cũng sợ đến cực điểm. Cái mạng của hắn bị Diệp Thiên nắm trong tay thời thời khắc khắc, hắn còn muốn biểu hiện thật tốt ở dưới trướng Diệp Thiên, mong được Diệp Thiên coi trọng và tín nhiệm, nào ngờ con trai hẳn lại đâm hắn một nhát sau lưng như vậy.
“Thằng súc sinh này, tao bảo mày về nước giúp tao, mày lại giúp đến nông nỗi
này sao?”.
Hắn không kìm được cơn giận, lại đạp một cú, làm Lâm Thiếu Bân chảy cả máu mũi. Lâm Thiếu Bân lại không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, mặt cứng đờ.
Nghe đám sở Thần Quang nói, không phải Diệp Thiên chỉ là một thằng nhà quê, một đứa học sinh cấp ba chưa trải đời sao?
Sao lại chuyển mình thành Diệp tiên sinh đứng trên đỉnh mây, cao không với tới thế rồi?
“Anh muốn chết, tôi không có can đảm đi cùng anh đâu!”.
Lúc này, anh ta nhớ lại những lời Từ Hồng nói, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Anh ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Diệp
Thiên, gần như lê gối tới trước mặt cậu.
“Diệp tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết là cậu, tôi thật sự không biết. Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”.
Anh ta thật sự bị dọa sợ ngây người, Diệp Thiên thống lĩnh thế giới ngầm tỉnh Xuyên, nắm trong tay quyền chém giết, ra tay chưa bao giờ nể tình. Ngay cả ông hai Đường Môn Đường Đôn Nho cũng bị cậu đánh chết bằng một quyền, anh ta thì tính là gì?
Anh ta chỉ hi vọng Diệp Thiên nể mặt Lâm Thiên Nam mà tha cho anh ta một mạng.
“Đừng lo, tôi không giết anh đâu!”.
Diệp Thiên mỉm cười, cầm tách trà lên nhấp môi.
“Cảm ơn Diệp tiên sinh, cảm ơn Diệp
tiên sinh!”.
Lâm Thiếu Bân vội vàng quỳ rạp dưới đất, liên tục dập đầu với Diệp Thiên, mừng thầm trong lòng.
Chỉ cần có thể bình an vô sự, bị Lâm Thiên Nam đánh một trận cũng đáng.
Nhưng câu tiếp theo của Diệp Thiên lại khiến biếu cảm trên mặt anh ta đông cứng lại.
“Nhưng lời tôi nói hôm qua, anh còn nhớ chứ?”.
Lâm Thiếu Bân có cảm giác như rơi vào hầm băng, anh ta còn chưa kịp nói nửa câu, Lâm Thiên Nam ở bên cạnh đã cầm một thanh thép lên.
“BỐ, đừng mà!”.
Lâm Thiếu Bân hoảng hốt, mặc dù
ánh mắt của Lâm Thiên Nam rất bối rối, nhưng thanh thép trong tay vẫn tàn nhẫn đánh xuống.
“Á!”.
Chẳng mấy chốc, trong phòng VIP vang vọng tiếng la thảm thiết của Lâm Thiếu Bân. Anh ta ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn, một chân đã biến dạng.
Hôm qua Diệp Thiên đã nói hôm nay sẽ bảo Lâm Thiên Nam đánh gãy chân anh ta. Lời nói của chí tôn võ thuật không phải nói suông, lời nói của Diệp Thiên còn quan trọng hơn cả chí tôn võ thuật, sao có thể bỏ qua cho Lâm Thiếu Bân được?
“Trông coi con của anh cho tốt vào!”.
Diệp Thiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, nói với Lâm Thiên Nam: “Lần này
chỉ là một bài học, lần sau anh hẳn biết rõ hậu quả!”.
Lâm Thiên Nam vội vàng gật đầu, lời của Diệp Thiên câu nào câu nấy hắn đều coi như chân kinh, không dám phản bác nửa câu.
Bên phía đại sảnh, Lâm Thiếu Bân mãi không quay về, nhưng nhóm Tiếu Văn Nguyệt cũng không có thời gian quan tâm, bởi vì lễ khai trương đã bắt đầu.
“Các vị, bây giờ tôi sẽ giới thiệu với mọi người sản phẩm mới nhất của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi!”.
Ngô Quảng Phú bước lên bục cao, cất giọng tuyên bố với mọi người.
Những người nổi tiếng ở đây đều mở to mắt, vô cùng tò mò.
Tại đây có hình ảnh
“Thằng súc sinh này, tao bảo mày về nước giúp tao, mày lại giúp đến nông nỗi
này sao?”.
Hắn không kìm được cơn giận, lại đạp một cú, làm Lâm Thiếu Bân chảy cả máu mũi. Lâm Thiếu Bân lại không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, mặt cứng đờ.
Nghe đám sở Thần Quang nói, không phải Diệp Thiên chỉ là một thằng nhà quê, một đứa học sinh cấp ba chưa trải đời sao?
Sao lại chuyển mình thành Diệp tiên sinh đứng trên đỉnh mây, cao không với tới thế rồi?
“Anh muốn chết, tôi không có can đảm đi cùng anh đâu!”.
Lúc này, anh ta nhớ lại những lời Từ Hồng nói, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Anh ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Diệp
Thiên, gần như lê gối tới trước mặt cậu.
“Diệp tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết là cậu, tôi thật sự không biết. Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”.
Anh ta thật sự bị dọa sợ ngây người, Diệp Thiên thống lĩnh thế giới ngầm tỉnh Xuyên, nắm trong tay quyền chém giết, ra tay chưa bao giờ nể tình. Ngay cả ông hai Đường Môn Đường Đôn Nho cũng bị cậu đánh chết bằng một quyền, anh ta thì tính là gì?
Anh ta chỉ hi vọng Diệp Thiên nể mặt Lâm Thiên Nam mà tha cho anh ta một mạng.
“Đừng lo, tôi không giết anh đâu!”.
Diệp Thiên mỉm cười, cầm tách trà lên nhấp môi.
“Cảm ơn Diệp tiên sinh, cảm ơn Diệp
tiên sinh!”.
Lâm Thiếu Bân vội vàng quỳ rạp dưới đất, liên tục dập đầu với Diệp Thiên, mừng thầm trong lòng.
Chỉ cần có thể bình an vô sự, bị Lâm Thiên Nam đánh một trận cũng đáng.
Nhưng câu tiếp theo của Diệp Thiên lại khiến biếu cảm trên mặt anh ta đông cứng lại.
“Nhưng lời tôi nói hôm qua, anh còn nhớ chứ?”.
Lâm Thiếu Bân có cảm giác như rơi vào hầm băng, anh ta còn chưa kịp nói nửa câu, Lâm Thiên Nam ở bên cạnh đã cầm một thanh thép lên.
“BỐ, đừng mà!”.
Lâm Thiếu Bân hoảng hốt, mặc dù
ánh mắt của Lâm Thiên Nam rất bối rối, nhưng thanh thép trong tay vẫn tàn nhẫn đánh xuống.
“Á!”.
Chẳng mấy chốc, trong phòng VIP vang vọng tiếng la thảm thiết của Lâm Thiếu Bân. Anh ta ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn, một chân đã biến dạng.
Hôm qua Diệp Thiên đã nói hôm nay sẽ bảo Lâm Thiên Nam đánh gãy chân anh ta. Lời nói của chí tôn võ thuật không phải nói suông, lời nói của Diệp Thiên còn quan trọng hơn cả chí tôn võ thuật, sao có thể bỏ qua cho Lâm Thiếu Bân được?
“Trông coi con của anh cho tốt vào!”.
Diệp Thiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, nói với Lâm Thiên Nam: “Lần này
chỉ là một bài học, lần sau anh hẳn biết rõ hậu quả!”.
Lâm Thiên Nam vội vàng gật đầu, lời của Diệp Thiên câu nào câu nấy hắn đều coi như chân kinh, không dám phản bác nửa câu.
Bên phía đại sảnh, Lâm Thiếu Bân mãi không quay về, nhưng nhóm Tiếu Văn Nguyệt cũng không có thời gian quan tâm, bởi vì lễ khai trương đã bắt đầu.
“Các vị, bây giờ tôi sẽ giới thiệu với mọi người sản phẩm mới nhất của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi!”.
Ngô Quảng Phú bước lên bục cao, cất giọng tuyên bố với mọi người.
Những người nổi tiếng ở đây đều mở to mắt, vô cùng tò mò.
Tại đây có hình ảnh