Giây phút cô gái đi cùng kêu lên kinh hãi, mấy người Hoàng Sí Tuyết như bị sét đánh ngang tai, đứng như trời trồng.
10 năm trước? Vô địch Trái Đất? Đệ nhất đương thế?
Bọn họ biết rõ câu nói này có sức nặng như thế nào, đại diện cho vị trí gì ở Trái Đất.
Sau một thoáng im bặt ngắn ngủi, cuối cùng Hoàng Sí Tuyết cũng hoàn hồn, cô ta nhìn về phía chàng trai mình trần, tuy lúc này anh để tóc xõa ngang vai, hơn nữa còn là tóc đen, khác với 10 năm trước.
Nhưng nhờ có bóng lưng, cô ta vẫn có thể nhận ra khí thế ngạo nghễ thiên hạ kia.
Đúng rồi!
Lúc này, ký ức xa xôi nhất ở sâu trong lòng cô ta đã được đánh thức.
10 năm trước cô ta còn học tiểu học, ngồi trước tivi nhìn thấy bóng dáng này, lúc đó toàn thân anh tắm trong ánh sáng màu lam, chiến đấu với sói khổng lồ và dơi yêu, đánh tới trời long đất lở, nhật nguyệt cùng hiện, một nửa Trung Hải suýt nữa bị nhấn chìm.
Sau đó lại là bóng dáng này ứng chiến với người ngoài hành tinh đến từ ngoại vực, một quyền đánh tan A La Hào mang chiến giáp hợp kim có kỹ thuật vượt cả Trái Đất.
Tuy năm đó cô ta còn nhỏ, nhưng chỉ có cô ta mới biết bóng dáng lao vút lên trời kia để lại ấn tượng sâu sắc đến mức nào trong lòng mình.
Cô ta khổ tu đến giờ, 10 năm cố gắng không biết mệt mỏi, một là vì bản thân, ngoài ra còn có nguyên nhân sâu xa hơn mà cô ta chưa bao giờ nói với ai, đó là cô ta luôn cố gắng đuổi theo bước chân của người kia.
Mà danh hiệu của người kia chẳng phải là Diệp Lăng Thiên sao?
So với Hoàng Sí Tuyết, những người khác cũng kinh ngạc không kém, bọn họ cũng lần lượt nhớ ra rốt cuộc Diệp Lăng Thiên là ai.
Đây là nhân vật vô địch Trái Đất một thời đại, hiện giờ vô số võ giả, tu sĩ của Trái Đất vẫn thường nhắc đến tên anh, nói Trái Đất 10 năm trước là Trái Đất của Diệp Lăng Thiên.
Còn bây giờ, tuy anh đã rời đi 10 năm, nhưng nếu trở lại thì Trái Đất vẫn là Trái Đất của anh.
Hơn nữa, để cảm ơn cống hiến của Diệp Thiên dành cho Trái Đất lúc trước, gần như các thành phố lớn nhỏ của các nước đều dựng tượng của anh, để muôn vàn võ giả kính ngưỡng, muôn vàn tu sĩ bái lạy.
Nhắc đến bốn chữ Đế Vương Bất Bại, loài người trên Trái Đất ai mà chẳng tỏ lòng kính trọng, nhớ đến thời gian đỉnh cao một người trấn áp sao trời?
Một lúc lâu sau, Hoàng Sí Tuyết mới hoàn hồn, cô ta ngước mắt lên nhìn chàng trai mình trần, vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.
"Anh... anh là Diệp Đế Vương thật sao?".
Chàng trai mình trần chính là Diệp Thiên, sau 10 năm, cuối cùng anh cũng xuất quan. Việc đầu tiên anh làm sau khi xuất quan là thân hóa hỗn độn, mở chức năng định vị không gian của Hỗn Độn Thần Vực, thử đến Trái Đất.
Bây giờ anh đã thành công đặt chân đến được Trái Đất.
Anh nhìn Hoàng Sí Tuyết đang tỏ vẻ kinh ngạc, mỉm cười: "Sao vậy? Không giống à?".
Dứt lời, anh giơ bàn tay lên, khẽ vuốt mái tóc dài của mình. Những nơi bàn tay đi qua, tóc rụng lả tả, mái tóc đã trở lại độ dài như trước lúc bế quan, để lộ khuôn mặt tuấn tú.
Sau đó, đầu ngón tay anh lóe lên tia sáng, lấy một chiếc áo bào trắng trong nhẫn không gian ra mặc vào, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như sao trời.
Mấy người Hoàng Sí Tuyết nhìn kĩ, đồng tử liền co lại, nhìn anh giống hệt với cường giả vô địch của các bức tượng.
"Đúng là anh ấy thật!".
Hoàng Sí Tuyết thì thào, gần như không kiềm chế được sự kích động trong lòng.
Sự tồn tại từng vô địch Trái Đất đã trở lại, tuy hiện giờ Trái Đất quần hùng vô số, các thế lực mọc lên như nấm sau mưa, nhưng chỉ cần Diệp Thiên trở về thì bọn họ biết, thời đại thuộc về Diệp Thiên sẽ quay lại.
"Nhìn thế này vẫn thân quen hơn".
Ánh mắt Tiêu Thiến Tuyết đầy ý cười, sửa sang quần áo cho Diệp Thiên, giống hệt một người vợ nhỏ dịu dàng săn sóc.
Mấy người trước đó còn cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng bình thường. Đùa sao? Đây là Đế Vương Bất Bại đó! Cho dù Tiêu Thiến Tuyết dán lên người Diệp Thiên thì bọn họ cũng thấy là chuyện đương nhiên.
"Lần này các em đến là muốn lấy dị bảo trong cái hồ này?".
Diệp Thiên không chút quan tâm, hỏi Tiêu Thiến Tuyết.
"Đúng vậy, dị bảo trong cái hồ này là một món đồ có thể tăng cường sức mạnh, nâng cao chân lực, thần niệm của người sở hữu trong mức độ nhất định. Hữu hiệu nhất là đối với đám người đặc biệt có dị năng trời sinh như Hailey Ince".
Tiêu Thiến Tuyết cười đáp.
"Vậy sao?".
Diệp Thiên gật đầu, sau đó nhìn mặt hồ rộng lớn, chỉ thấy mặt hồ sương khói mờ ảo bỗng chốc dâng lên, sau đó tự động tách sang hai bên, một chiếc bình sứ màu lam trong suốt đang nằm dưới đáy hồ.
Dường như chiếc bình này tự động quy thuận, rời khỏi đáy hồ rồi bay vào tay Diệp Thiên, nước hồ bị tách ra hai bên lại khôi phục như ban đầu.
"10 năm không gặp, chiếc bình này coi như món quà nhỏ tặng em".
Diệp Thiên đặt chiếc bình vào tay Tiêu Thiến Tuyết, mỉm cười dịu dàng.
Tiêu Thiến Tuyết đỡ lấy, nâng niu chiếc bình trong tay như một món bảo vật quý giá.
Không phải vì chiếc bình này là dị bảo tăng cường sức mạnh, mà là vì chiếc bình này do Diệp Thiên tặng cho.
"Đúng rồi, kể cho anh nghe về sự thay đổi của Trái Đất trong 10 năm nay đi".
Diệp Thiên vươn vai một cách lười biếng: "Vừa trở về Trái Đất anh đã cảm nhận được diện mạo của Trái Đất đã bị thay đổi, chắc nguyên nhân là do linh lực hồi phục đúng không?".
Tiêu Thiến Tuyết cất bình sứ đi, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Sau đó kể lại sơ lược những thay đổi của Trái Đất trong 10 năm nay, Diệp Thiên yên lặng lắng nghe.
Hóa ra sau khi linh lực Trái Đất hồi phục, trải qua 10 năm phát triển, các sinh linh của Trái Đất đều chịu sự ảnh hưởng to lớn. Các loài động thực vật đều tăng kích thước, hơn nữa sau khi được linh lực tẩy rửa, nhiều động thực vật còn có linh trí, tu thành hình thể dị loài, có sức mạnh vượt cả người thường.
Trong đó người được lợi nhất chính là con người ở Trái Đất!
Trước kia ở Trái Đất, võ đạo lụi tàn, trăm năm chưa có một cấp hoàng, còn bây giờ võ đạo của Trái Đất vô cùng thịnh hành, đã bước vào thời đại toàn dân cao võ, tuổi thọ của con người cũng nhờ vậy mà tăng lên, cho dù là người bình thường không có sức mạnh thì cũng có thể sống đến hơn 100 tuổi.
Nhờ sự thôi thúc của môi trường lớn, tiểu thế giới cũng cởi mở toàn diện. Sáu tông Huyền Môn trước kia cũng bắt đầu thu nhận nhân tài tu tiên từ thế tục, thành lập tổng đàn của mình ở các nơi trên thế giới. Thậm chí có một số giáo phái tu tiên đến từ bên ngoài dải Ngân Hà cũng khai tông lập đường ở Trái Đất, hợp tác mở trường học với các nước lớn trên thế giới.
Trái Đất không chỉ bước vào thời đại toàn dân cao võ, mà cũng hướng đến con đường toàn dân tu tiên, tiến triển thần tốc.
Trong thế giới hiện giờ, khoa học kỹ thuật đã trở thành động lực thứ hai, cái mà các nước lớn coi trọng hơn là bồi dưỡng các võ giả và người tu tiên.
"Hóa ra là vậy".
Dứt lời, Diệp Thiên gật đầu, vẻ mặt không có biến hóa mấy.
Khoảnh khắc linh lực được dẫn độ từ tiểu thế giới đến thế tục là Diệp Thiên đã biết Trái Đất sẽ có ngày này, nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại phát triển nhanh như vậy.
Thông thường mà nói, tuy linh lực trong tiểu thế giới bị rò rỉ ra ngoài, nhưng dưới sự áp chế của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, muốn ảnh hưởng đến cả Trái Đất phải mất ít nhất mấy trăm năm. Nhưng chỉ trong 10 năm, Trái Đất đã có sự thay đổi chóng mặt.
"Xem ra trong 10 năm nay, Hạo Thiên Tiệt Linh Trận đã yếu đi rồi".
Diệp Thiên thì thào, anh mới đến Trái Đất đã cảm nhận được Hạo Thiên Tiệt Linh Trận bố trí bên ngoài Trái Đất đã bị sức mạnh nào đó xé rách một lỗ hổng rất nhỏ. Chính lỗ hổng này khiến sức mạnh của Hạo Thiên Tiệt Linh Trận giảm mạnh.
"Anh sao thế?".
Tiêu Thiến Tuyết thấy Diệp Thiên dường như thất thần, liền hỏi với vẻ kỳ quái.
"À, không có gì".
Diệp Thiên mỉm cười dịu dàng, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.
"Em chờ anh ở đây, có một chuyện đã kéo dài 10 năm, đến lúc anh nên giải quyết rồi".
Dứt lời, Diệp Thiên lập tức biến mất một cách lặng lẽ, không có bất cứ dấu hiệu gì.
Cùng lúc đó, anh đã xuất hiện ở bầu trời bên ngoài Trái Đất, nhìn ngôi sao màu xanh da trời này, đôi mắt hơi nheo lại.
Bên ngoài ngôi sao này là những sợi xích vô hình đang quấn quanh nó, hấp thu linh lực do nó tỏa ra, phân hóa, rồi tản tới các nơi trong vũ trụ.
Đây chính là Hạo Thiên Tiệt Linh Trận do đám Thần Sáng Thế liên thủ bố trí, áp chế không cho Diệp Kình Thương hồi phục sức mạnh đỉnh phong.
10 năm trước, Diệp Thiên đã muốn gỡ bỏ trận pháp này mà không làm tổn thương đến Trái Đất, nhưng vẫn thiếu mấy phần sức lửa.