Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưỡi dao màu trắng hình bán nguyệt bắn ra từ thần phủ của Diệp Thiên, chui vào hư không, biến mất không thấy.

“Đó là gì vậy?”.

An Hà Đạo cảm thấy chấn động trong lòng. Khoảnh khắc lưỡi dao màu trắng đó xuất hiện, gã đã có dự cảm chẳng lành. Gã lập tức dâng lên ý nghĩ, chuẩn bị chém ra một kiếm đó.

Đúng lúc này, một ánh sáng trắng lóe lên trước mặt gã, sau đó xuyên qua một cách nhẹ nhàng.

Ngay khi gã vừa dâng lên ý nghĩ thì chợt cảm thấy sức mạnh thần hồn giống như bị thứ gì đó rút cạn, tiêu hao với tốc độ rất nhanh. Ảo ảnh thần hồn của gã trở nên hư ảo hơn, hơn nữa còn đang di chuyển theo cùng một hướng.

“Sao lại như vậy?”.

Sức mạnh thần hồn bị tổn hại, gã đã không thể chém ra kiếm này nữa, chỉ đành ngơ ngẩn nhìn ra đằng sau.

Một lưỡi dao màu trắng lặng lẽ treo lơ lửng, sức mạnh thần hồn của gã như dòng nước rót vào lưỡi dao đó. Kiếm linh ở bên cũng cực kỳ sợ hãi, nhưng ảo ảnh vẫn suy yếu không kiểm soát, sắp sửa tan biến.

Trong mắt An Hà Đạo lóe lên vẻ tuyệt vọng. Ở trạng thái thần hồn, gã không dám có bất cứ ý nghĩ phản kháng nào trước lưỡi dao màu trắng đó. Kiếm linh bên cạnh gã đã bị rút cạn hoàn toàn, chỉ còn lại một luồng khói đen tan đi.

Gã cũng chỉ còn lại một ảo ảnh mỏng manh, trên mặt nở nụ cười chua chát, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên.

“Đây… là thần thông gì?”.

“Nó được gọi là Dao Cấp Hồn!”, Diệp Thiên hờ hững đáp: “Chuyên chém thần hồn, hút sức mạnh linh hồn sử dụng cho mình!”.

“Cho nên tôi mới nói là không chém ra được kiếm này đâu”.

“Thế à?”, An Hà Đạo lộ ra nụ cười thê thảm. Chẳng mấy chốc, gã đổi nét mặt, cúi đầu nhìn Dương Diệt Sinh vừa tóm lấy luồng ánh sáng linh khí từ trong linh mạnh, trên mặt hiện lên nụ cười.

“Chưởng môn, Kiếm Bộc không thể hầu hạ người nữa, chỉ hi vọng kiếp sau vẫn có thể được người cứu, có thể tiếp tục làm nô bộc của người!”.

“Từ trước đến nay, tình cảm của tôi với người không phải là tình cảm nô bộc đối với chủ nhân, mà là… tình yêu nam nữ!”.

Nói đến đó, gương mặt trẻ tuổi của An Hà Đạo lại hiện lên nụ cười xinh đẹp thê lương, sau đó thần hồn hoàn toàn bị Dao Cấp Hồn rút cạn biến thành hư vô, tan biến giữa đất trời.

Diệp Thiên nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên, An Hà Đạo lừng lẫy dải Ngân Hà lại là một người phụ nữ?

Cho dù đã giao đấu mấy lần, cậu cũng không phát hiện ra, càng không nghĩ tới chuyện này.

Đến bây giờ, cuối cùng cậu cũng hiểu cảm giác quái dị đó đến từ đâu. Hóa ra An Hà Đạo luôn liều mạng không phải là vì bản thân mình, cũng không phải vì sự nghiệp vĩ đại của Dương Diệt Sinh, mà là vì tình yêu đối với Dương Diệt Sinh.

Khoảnh khắc An Hà Đạo tan biến, Diệp Thiên cũng thất thần trong giây lát. Tuy đối thủ này thủ đoạn tàn ác, nhưng sự cố chấp đối với tình yêu của người đó lại khiến cậu nhớ tới lúc trước mình đánh cược tất cả để cứu Hoa Lộng Ảnh.

Nhưng trong phút thất thần đó, một luồng gió mạnh đã ập tới trước mặt.

Một bàn tay trắng nõn giống như bạch ngọc ấn nhẹ lên ngực cậu.

“Ầm!”.

Tinh thần Diệp Thiên chấn động, lục phủ ngũ tạng khó chịu như bị dao xoáy. Cậu nôn ra một ngụm máu, cơ thể rơi thẳng xuống, đập mạnh lên phế tích ở bên dưới.

Mặt đất vì sức mạnh và tốc độ đáng sợ khi cậu rơi xuống mà nứt làm đôi, dấy lên bụi bặm cao trên trăm mét.

Cậu liên tục lùi lại mấy trăm mét trong khói bụi mới dừng lại, một ngụm máu lại dâng lên bên miệng.

Diệp Thiên đưa tay lau vết máu, mở lòng bàn tay ra. Một chiếc nghiên cỡ nắm tay được cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy cậu bị đòn tấn công bất ngờ đánh bay, may là vào thời khắc quan trọng kịp thời hoàn hồn lại, dùng chân lực bắt được Tỏa Thiên Nghiên vào tay.

Tỏa Thiên Nghiên kích hoạt hiệu năng bằng dấu ấn linh hồn khắc trên nó, khi thần hồn của An Hà Đạo tan biến, trường trọng lực trong nó cũng biến mất.

Nhưng để thả mấy người Phong Hậu ra thì Diệp Thiên cần phải khắc dấu ấn linh hồn của mình lên nó, giành quyền khống chế Tỏa Thiên Nghiên mới được.

Bây giờ đối diện với kẻ địch mạnh, cậu không dư thời gian, trong mắt lóe lên tia sáng thần, thu Tỏa Thiên Nghiên vào trong thần phủ.

Sau khi làm xong tất cả, cậu phất tay, thổi tan bụi băm ở xung quanh, ngẩng đầu nhìn lên. Dương Diệt Sinh đang đứng giữa không trung, nhìn xuống cậu từ trên cao.

Trên mặt Dương Diệt Sinh không thấy có vẻ vui mừng hay tức giận gì, không phân biệt được cảm xúc của ông ta, chỉ có giọng nói của ông ta là lạnh hơn trước kia.

“Không ngờ cậu lại có thể giết được Kiếm Bộc!”.

“Nhưng sự hi sinh của cô ấy là đáng giá!”.

“Tôi sẽ dùng mạng cậu để an ủi linh hồn cô ấy ở trên trời cao!”.

Dương Diệt Sinh nâng quả cầu linh khí ở tay trái, tay phải nâng ánh sáng huyết mạch năm màu, sau đó từ từ đưa hai tay lại gần nhau. Hai thứ quả cầu và luồng sáng lập tức tóe ra tia lửa sức mạnh mãnh liệt, nhưng lại bị ông ta dùng chân lực áp chế, dần dần hòa làm một.

“Dương Diệt Sinh, ông đừng có mơ!”.

Diệp Thiên thấy vậy, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, bỗng nhiên vung tay lên.

Giữa đất trời nổi gió điên cuồng, sấm sét hội tụ về từ bốn phương tám hướng, cuối cùng hình thành một quang kiếm sấm sét màu tím xanh.

Quang kiếm vừa hình thành, Diệp Thiên không hề do dự, tay vung lên, cầm kiếm chém nghiêng tới.

“Xoẹt!”.

Uy lực khủng khiếp của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm quét ngang giữa trời. Vô số sấm sét màu tím xanh thô to giáng từ trên trời xuống, đánh vào mỗi một tấc không gian nơi Dương Diệt Sinh đứng, xuống thẳng mặt đất, tạo thành biển sấm hủy diệt.

“Xì!”.

Sấm sét rít gào và tiếng điện chớp vang lên bên tai không dứt, vang vọng khắp sao Dương Thần. Khí tức hủy diệt lan ra phạm vi hai nghìn mét, tương đương thu hẹp uy lực của vũ khí hạt nhân hàng vạn tấn trong phạm vi hai nghìn mét.

Sức phá hoại không cần nói cũng biết đáng sợ đến mức nào.

Đây chính là uy lực của Chân Vũ Thiên Lôi Kiếm sau khi Diệp Thiên đạt đến kim đan thần phẩm!

Một kiếm này cậu không hề nương tay, chỉ muốn giết chết Dương Diệt Sinh bằng một đòn. Cho dù không thể giết chết hoàn toàn, chỉ đánh ông ta trọng thương khiến ông ta không thể dung luyện Ngũ Linh Huyết Châu cũng coi như đạt được mục đích.

Tiếng sấm sét gầm rú đáng sợ lan rộng hơn mười nghìn cây số, đinh tai nhức óc. Vào lúc này, Mai Nhược Lãnh được Diệp Thiên đặt ở phía xa cũng dần dần tỉnh lại.

Cơn đau kịch liệt lan ra từ sâu trong cơ thể khiến cô ta vừa mới tỉnh dậy không khỏi nghiến chặt răng, nét mặt thay đổi.

Cuối cùng cô ta vẫn chịu đựng được, hít sâu vài hơi, sau đó cơn đau mới dần dần dịu lại. Khí tức của cô ta cực kỳ không ổn định, lúc cao lúc thấp, lúc lên lúc xuống, rõ ràng là di chứng sau khi bị rút cạn tinh huyết.

Lúc này, cô ta mới chú ý tới biển sấm không ngừng thét gào ở chân trời xa, nhìn chăm chú.

“Đó là… tuyệt chiêu của Diệp Thiên?”.

Cô ta nghĩ trong lòng, ngay sau đó lao vọt lên trời, bay về phía biển sấm.

Ngay khi cô ta vừa đến bên rìa chiến trường đã chứng kiến một cảnh tượng cả đời khó quên.

Trong biển sấm vô tận chứa đựng sức mạnh hủy diệt, một bóng người khiến cô ta vô cùng căm hận, tay cầm Huyết Châu tỏa ra ánh sáng năm màu, chậm rãi bước ra từ trong biển sấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK