Mục lục
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Diệp Thiên dứt lời, thời gian trôi qua từng chút một, chớp mắt đã đến giây thứ mười.

Đúng lúc này, Thẩm Thương Sinh với tính cách khá ngang bướng bất ngờ lên tiếng.

"Diệp đạo hữu, chúng tôi đã đồng ý rút lui, còn việc lập khế ước linh hồn, trung thành với Hiên Viên Điện thì liệu có hơi quá đáng không?".

"Chúng tôi là..."

Ông ta còn chưa nói xong, bóng dáng của Diệp Thiên đã biến mất.

Khi xuất hiện trở lại, Diệp Thiên đã đứng ở sau lưng ông ta, giữa hai ngón tay cậu, một luồng kiếm mang vươn ra, dài ba xích ba tấc, tỏa ra khí tức thần niệm.

Còn cổ họng Thẩm Thương Sinh đã có một dấu vết màu trắng như ẩn như hiện, cắt lìa đầu khỏi người ông ta.

Kiếm Thánh Hồn, dịch chuyển không gian, một nhát bay đầu!

"Cậu... sao cậu dám giết tôi?".

Thẩm Thương Sinh thốt ra mấy từ cuối cùng, sau đó cổ tay Diệp Thiên run lên, biến ra một đóa hoa kiếm, khuấy nát linh hồn của ông ta.

Một thần anh bát biến cứ thế mất mạng!

Vô số tu sĩ của các đại tông tộc ở dải Ngân Hà đang quan sát trận chiến đều hít vào khí lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. Một số người tu vi hơi yếu còn cảm thấy khó thở, trái tim như muốn ngừng đập.

Không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay một cách dứt khoát như vậy, người đứng đầu của một tông phái siêu cấp mà cậu nói giết là giết. Sức mạnh và tâm tính này không chút tương xứng với độ tuổi của cậu.

Giờ phút này, tất cả những người đang đứng xem đều biến sắc, Diệp Thiên giết Thẩm Thương Sinh dễ dàng như uống nước ăn bánh, mà hầu hết những người ở đây đều có thực lực kém hơn Thẩm Thương Sinh. Như vậy chẳng phải đối với Diệp Thiên, bọn họ chỉ là những kẻ muốn giết là giết được sao?

Diệp Thiên chẳng thèm nhìn thi thể của Thẩm Thương Sinh lấy một cái, chỉ liếc mắt nhìn về phía Lục Tông Đình và Liễu Trường Thanh.

"Câu trả lời của các ông cũng giống ông ta sao?".

Lục Tông Đình và Liễu Trường Thanh bỗng chốc cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại, chữ "đúng" kẹt ở cổ họng, mãi không thốt ra được.

Lúc trước, bọn họ chỉ có sự kiêng dè và nể sợ Diệp Thiên, còn bây giờ, trong lòng bọn họ chỉ còn sự sợ hãi.

Có vết xe đổ là Thẩm Thương Sinh, dù hai người bọn họ cao ngạo đến đâu, không tình nguyện đến đâu, thì lúc này cũng phải cúi đầu.

"Diệp đạo hữu, à không, Diệp thượng tiên, chúng tôi bằng lòng lập khế ước linh hồn, thề trung thành với Hiên Viên Điện mãi mãi".

Dứt lời, hai người không chút do dự, ảo ảnh linh hồn thoát ra khỏi thần phủ, đứng trước mặt Diệp Thiên.

"Tốt lắm!".

Diệp Thiên bình thản gật đầu, sau đó co ngón tay búng nhẹ, hai hạt mầm của Kỳ Lân Chân Hỏa điểm ra, nhập vào ảo ảnh linh hồn của bọn họ, hóa thành hoa văn hình ngọn lửa kì dị ở giữa trán hai người.

Chỉ cần Diệp Thiên tâm niệm chợt động, là có thể thiêu trụi linh hồn của họ thành hư vô.

Lập khế ước linh hồn xong, Diệp Thiên liền lên tiếng: "Bắt đầu từ bây giờ, các ông là các khanh trưởng lão của Hiên Viên Điện, môn nhân đệ tử dưới trướng cũng thuộc sự quản lý của Hiên Viên Điện".

"Từ nay về sau, các ông dẫn dắt tông môn của mình, trấn thủ khu vực biên giới dải Ngân Hà cho Hiên Viên Điện. Các ông yên tâm, nếu các ông đã góp sức, thì chắc chắn sẽ không thiếu lợi ích tương ứng".

"Sau này cứ cách nghìn năm, là các ông có thể nhận được mười quả Hồn Anh, giúp các ông phá vỡ ràng buộc, đặt chân vào cảnh giới hóa thần".

Nghe Diệp Thiên nói thế, hai người vốn đang buồn bã ủ rũ lập tức tươi tỉnh trở lại, khom lưng hành lễ, luôn miệng cảm ơn Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên liếc qua hai người, cuối cùng dừng ở trên người Lệ Tà.

Bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm, cả người Lệ Tà trở nên cứng ngắc, ông ta cũng là kiêu hùng số một số hai của dải Ngân Hà, nhưng bây giờ, dù con trai độc nhất bị giết, thì ông ta cũng không dám tỏ vẻ oán hận, lập tức cúi người hành lễ với Diệp Thiên.

"Diệp thiên tiên, Lệ Tà đã biết sai, tôi bằng lòng lập khế ước linh hồn với cậu, từ nay về sau, cả Hỏa Đức Tông mặc cho Hiên Viên Điện sai phái".

Bây giờ trong lòng ông ta đang nhỏ máu, cũng thầm hận bản thân tại sao trước đó lại sơ suất, đánh giá nhầm thực lực của Diệp Thiên. Nếu ông ta không phát động lần đồng minh này, thì chưa chắc mọi chuyện đã ra nông nỗi như bây giờ.

Thấy Lệ Tà chủ động thần phục, sắc mặt Diệp Thiên vẫn lạnh tanh, cậu không đồng ý ngay mà nhìn về phía Âu Nhã Nhược.

"Nhã Nhược, tám vị hiền giả từng ở đây bây giờ tình hình sao rồi?".

Nghe thấy thế, Âu Nhã Nhược mới hoàn hồn khỏi uy thế vô địch của Diệp Thiên, ánh mắt lóe lên một tia bi thương: "Nửa tháng trước, tám vị hiền giả bị người của Hỏa Đức Tông đánh bại, tháo chạy khỏi cung điện hiền giả".

"Đại hiền giả vì yểm hộ cho bảy hiền giả còn lại, chết trong tay người của Hỏa Đức Tông".

Nói đến đây, đôi mắt Âu Nhã Nhược đỏ hoe, bởi vì ở sao Tử Khúc, ngoài Hoàng Đế và Diệp Thiên ra, thì tám vị hiền giả chính là vật tổ lớn nhất, là tín ngưỡng của vô số người tu luyện ma pháp và võ giả.

Bây giờ bảy người tháo chạy, một người bỏ mạng, là nỗi đau lớn nhất đối với tất cả mọi người trên sao Tử Khúc.

"Đại hiền giả chết rồi sao?".

Diệp Thiên nghe thấy thế, ánh mắt tỏ vẻ tiếc nuối: "Cuối cùng tôi vẫn đến chậm một bước!".

Sau đó, cậu ngước mắt lên nhìn về phía Lệ Tà đang tỏ vẻ nghi hoặc, khẽ thở hắt ra, mang theo sát khí lạnh lẽo.

"Nếu Đại hiền giả đã chết trong tay các ông, thì Hỏa Đức Tông cũng không cần phải tồn tại nữa".

Nghe Diệp Thiên nói thế, Lệ Tà lập tức khựng lại, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi.

Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại có liên quan đến tám vị hiền giả của sao Tử Khúc.

Gần như ngay lập tức, cơ thể ông ta vọt lên, quanh người bắn ra một cột lửa xung thiên, còn bản thân ông ta dưới sự xung kích của ngọn lửa phun ra, lao về hướng ngược lại, trốn vào một thông đạo không gian gần nhất.

Ông ta biết đây là hi vọng sống duy nhất của mình.

Nhưng dù ông ta nhanh đến đâu, trong phạm vi sức mạnh thần niệm cảnh giới nhập đạo trung kỳ của Diệp Thiên bao trùm, bất cứ động tác nào dù là nhỏ nhất của ông ta cũng không thể thoát được. Thậm chí ông ta còn chưa động thân, thì Diệp Thiên đã nhanh hơn một bước, biết trước hành động của ông ta.

Lệ Tà vừa xông tới lối vào thông đạo không gian, thì bóng dáng của Diệp Thiên đã chặn ở phía trước, lật tay đánh một chưởng ra.

Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!

Kỳ Lân Chân Hỏa ngưng tụ thành cự chưởng to mấy nghìn mét, quét ngang đánh tới, chặn đứng toàn bộ đường tránh né của Lệ Tà. Ông ta chỉ có thể trơ mắt ra nhìn chưởng ấn hừng hực lửa càng ngày càng gần.

Một đại tông sư điều khiển lửa với tu vi thần anh bát biến, mắt thấy sắp bị bàn tay khổng lồ bằng lửa nuốt chửng hoàn toàn.

Nhưng đúng lúc này, chuyện lạ xảy ra.

Chỉ thấy một bàn tay màu xanh khổng lồ đánh từ chếch phía trên nóc cung điện hiền giả tới, nhanh hơn một bước, chặn cự chưởng lửa lại.

"Bốp!".

Hai bàn tay chạm nhau trên hư không, sức mạnh đáng sợ lập tức bùng nổ, sóng năng lượng lan ra, xé rách hư không, kéo dài mấy nghìn mét, bị chấn động thành một khoảng chân không.

Còn Lệ Tà ở gần trung tâm vụ nổ của hai luồng sức mạnh này, lập tức phun ra máu tươi, thân thể như một viên đạn pháo, nặng nề ngã xuống quảng trường bên dưới.

Kình lực của vụ va chạm gần như khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta vỡ nát, bị thương nặng trước nay chưa từng có. Nhưng cũng nhờ vậy mà ông ta tránh được một chưởng chí mạng của Diệp Thiên, bảo toàn được tính mạng.

Trong hư không, hai luồng chưởng ấn một xanh một đỏ dần triệt tiêu lẫn nhau rồi biến mất. Diệp Thiên đứng giữa không trung, không truy kích Lệ Tà, mà nheo mắt lại, ngoảnh sang nhìn mái nhà cung điện hiền giả.

"Hóa thần?".

Vô số người đang hóng hớt xung quanh nghe thấy thế, đều vô cùng kinh ngạc, nhìn theo ánh mắt của Diệp Thiên.

Chỉ thấy trên đỉnh cao nhất của cung điện hiền giả, một bóng dáng nho nhã đang chắp tay đứng đó, mắt sáng như sao, mày sắc như kiếm.

Người thông minh nhất dải Ngân Hà, Duẫn Trung Lương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK