Mọi người đứng xem đều không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên vô số sợi màu trắng hội tụ lại, từng sợi từng sợi đan vào nhau, tạo thành mạng lưới màu
trắng khổng lồ y hệt mạng nhện, khóa chặt một tầng không gian.
Và Diệp Thiên đã bị nhốt trong đó.
“Diệp Lăng Thiên, đây là “Mạng mây Vô Cực” được tôi khổ tâm tu luyện trên đỉnh Ngọc Hoàng hơn mười năm nay, dùng nội lực điều động khí mây bốn phía mới có thế kết được”.
“Sợi màu trắng trong ‘Mạng mây Vô Cực’ của tôi, mỗi một phân một tấc đều như những lưỡi dao sắc bén của các thần binh, bây giờ cậu bị lọt vào trong đó, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối khó mà sống sót thoát ra!”.
“Đây chính là quân át chủ bài cuối cùng của tôi!”.
Tiêu Ngọc Hoàng cười như điên dại, Diệp Thiên quả thực rất mạnh, nhưng
một khi bị “Mạng mây Vô Cực” này của ông ta trùm lên, thì coi như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.
Bất kỳ một sợi nào của mạng mây Vô Cực này, từng tấc từng phân đều vô cùng sắc bén, cho dù là một chiếc xe tăng hay xe bọc thép bị rơi vào trong cũng bị nghiền nát vụn.
Đây vốn dĩ là thủ đoạn ông ta khổ luyện hơn mười năm để dùng trong cuộc đấu với Diệp Vân Long, nhưng không ngờ lại dùng chiêu này với Diệp Thiên.
Ông ta thực sự đã bị Diệp Thiên ép đến mức độ bất đắc dĩ, nhưng suy cho cùng thắng lợi vẫn phải thuộc về ông ta.
Nhìn mạng mây màu trắng khổng lồ, những người đứng xem xung quanh đều run sợ, ngay cả Watanabe Heizou cũng kinh hoàng, mặt mày biến sắc.
“Tiêu Ngọc Hoàng lại có thể dùng nội lực trong cơ thể để tạo ra mạng mây lớn đến vậy, tu vi nội lực của ông ta đã đạt đến cực điểm, vượt xa đỉnh cao chí tôn võ thuật rồi!”.
Dược Không Nhàn thầm lắc đầu, thở dài nói: “Diệp Lăng Thiên đã đủ mạnh, ép Tiêu Ngọc Hoàng rơi vào đường cùng, nhưng tiếc là Diệp Lăng Thiên đã sai một li, đi một dặm!”.
“Đứng trong mạng mây này, giống như bị bao trùm bởi một pháp trận bố trí đầy những lưỡi dao sắc nhọn, Diệp Thiên có mạnh đến mấy, lúc này cũng không thể thi triển được gì nữa!”.
Dược Du nghe mà thấy trong lòng dao động, Diệp Thiên vốn đã chiếm ưu thế, nhưng một chiêu giải quyết tận gốc này của Tiêu Ngọc Hoàng lại lật ngược tình thế một cách bất ngờ, đúng là khó mà tin nổi.
“Anh ta sắp thua rồi sao? Một chí tôn võ thuật thiếu niên sắp chết ở đây rồi sao?”.
Cô ta không ngừng lắc đầu, trong lòng dấy lên vẻ bi thương.
“Diệp Thiên!”
“Anh Diệp Thiên!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn thấy Diệp Thiên bị rơi vào chỗ chết, đều đồng thanh hét lên.
Sở Thần Quang nhìn thấy cảnh này lại thầm nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm cổ vũ cho Tiêu Ngọc Hoàng.
Diệp Thiên lợi hại như vậy, cậu ta có dốc sức cả đời cũng chưa chắc đuối kịp, nhưng thế giới này cuối cùng vẫn có người có thể áp chế được Diệp Thiên.
Hôm nay nếu Diệp Thiên bị Tiêu Ngọc Hoàng giết chết, sau này cậu ta không cần phải sống dưới cái bóng của Diệp Thiên, cậu ta vẫn là con của chủ tịch Tập đoàn Hùng Phong một cách ngạo nghề.
Năm ngón tay của Tiêu Ngọc Hoàng hơi nắm lại, mạng mây nhanh chóng co lại, vốn là mạng mây rộng hơn mười trượng, sau khi co lại chỉ còn khoảng một trượng, nhìn như thể sắp nghiền nát Diệp Thiên đến nơi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đã rơi vào con đường chết, không thế thoát nổi.
Đúng lúc mạng mây sắp co lại đến mức bé nhất, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.
“Tiêu Ngọc Hoàng, vừa nãy tôi đã nói rồi, ông không hiểu sức mạnh của nguyên tố đâu!”.
“Bây giờ, tôi sẽ cho ông được mở mang tầm mắt, thế nào mới là sức mạnh nguyên tố đích thực!”.
Diệp Thiên nói dứt, một tay giơ ra, giữa năm ngón tay chợt bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.
“Phệ Thiên Long Diệm!”.
Ban đầu, trong lòng bàn tay Diệp Thiên chỉ có một ngọn lửa nhỏ, nhưng chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, tạo thành một bầu trời rực lửa.
Mạng mây màu trắng đó không ngừng bị ngọn lửa chạm đến, lửa lan đến đâu mạng cháy đến đó.
Diệp Thiên vốn rơi vào tình thế khó mà thoát chết, thế mà lại chỉ trong phút chốc xoay chuyến tình thế, phá rách mạng mây Vô Cực của Tiêu Ngọc Hoàng.
Tại đây có hình ảnh
trắng khổng lồ y hệt mạng nhện, khóa chặt một tầng không gian.
Và Diệp Thiên đã bị nhốt trong đó.
“Diệp Lăng Thiên, đây là “Mạng mây Vô Cực” được tôi khổ tâm tu luyện trên đỉnh Ngọc Hoàng hơn mười năm nay, dùng nội lực điều động khí mây bốn phía mới có thế kết được”.
“Sợi màu trắng trong ‘Mạng mây Vô Cực’ của tôi, mỗi một phân một tấc đều như những lưỡi dao sắc bén của các thần binh, bây giờ cậu bị lọt vào trong đó, cho dù thực lực có mạnh đến đâu cũng tuyệt đối khó mà sống sót thoát ra!”.
“Đây chính là quân át chủ bài cuối cùng của tôi!”.
Tiêu Ngọc Hoàng cười như điên dại, Diệp Thiên quả thực rất mạnh, nhưng
một khi bị “Mạng mây Vô Cực” này của ông ta trùm lên, thì coi như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết.
Bất kỳ một sợi nào của mạng mây Vô Cực này, từng tấc từng phân đều vô cùng sắc bén, cho dù là một chiếc xe tăng hay xe bọc thép bị rơi vào trong cũng bị nghiền nát vụn.
Đây vốn dĩ là thủ đoạn ông ta khổ luyện hơn mười năm để dùng trong cuộc đấu với Diệp Vân Long, nhưng không ngờ lại dùng chiêu này với Diệp Thiên.
Ông ta thực sự đã bị Diệp Thiên ép đến mức độ bất đắc dĩ, nhưng suy cho cùng thắng lợi vẫn phải thuộc về ông ta.
Nhìn mạng mây màu trắng khổng lồ, những người đứng xem xung quanh đều run sợ, ngay cả Watanabe Heizou cũng kinh hoàng, mặt mày biến sắc.
“Tiêu Ngọc Hoàng lại có thể dùng nội lực trong cơ thể để tạo ra mạng mây lớn đến vậy, tu vi nội lực của ông ta đã đạt đến cực điểm, vượt xa đỉnh cao chí tôn võ thuật rồi!”.
Dược Không Nhàn thầm lắc đầu, thở dài nói: “Diệp Lăng Thiên đã đủ mạnh, ép Tiêu Ngọc Hoàng rơi vào đường cùng, nhưng tiếc là Diệp Lăng Thiên đã sai một li, đi một dặm!”.
“Đứng trong mạng mây này, giống như bị bao trùm bởi một pháp trận bố trí đầy những lưỡi dao sắc nhọn, Diệp Thiên có mạnh đến mấy, lúc này cũng không thể thi triển được gì nữa!”.
Dược Du nghe mà thấy trong lòng dao động, Diệp Thiên vốn đã chiếm ưu thế, nhưng một chiêu giải quyết tận gốc này của Tiêu Ngọc Hoàng lại lật ngược tình thế một cách bất ngờ, đúng là khó mà tin nổi.
“Anh ta sắp thua rồi sao? Một chí tôn võ thuật thiếu niên sắp chết ở đây rồi sao?”.
Cô ta không ngừng lắc đầu, trong lòng dấy lên vẻ bi thương.
“Diệp Thiên!”
“Anh Diệp Thiên!”.
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ nhìn thấy Diệp Thiên bị rơi vào chỗ chết, đều đồng thanh hét lên.
Sở Thần Quang nhìn thấy cảnh này lại thầm nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm cổ vũ cho Tiêu Ngọc Hoàng.
Diệp Thiên lợi hại như vậy, cậu ta có dốc sức cả đời cũng chưa chắc đuối kịp, nhưng thế giới này cuối cùng vẫn có người có thể áp chế được Diệp Thiên.
Hôm nay nếu Diệp Thiên bị Tiêu Ngọc Hoàng giết chết, sau này cậu ta không cần phải sống dưới cái bóng của Diệp Thiên, cậu ta vẫn là con của chủ tịch Tập đoàn Hùng Phong một cách ngạo nghề.
Năm ngón tay của Tiêu Ngọc Hoàng hơi nắm lại, mạng mây nhanh chóng co lại, vốn là mạng mây rộng hơn mười trượng, sau khi co lại chỉ còn khoảng một trượng, nhìn như thể sắp nghiền nát Diệp Thiên đến nơi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên đã rơi vào con đường chết, không thế thoát nổi.
Đúng lúc mạng mây sắp co lại đến mức bé nhất, Diệp Thiên đột nhiên nhếch miệng cười.
“Tiêu Ngọc Hoàng, vừa nãy tôi đã nói rồi, ông không hiểu sức mạnh của nguyên tố đâu!”.
“Bây giờ, tôi sẽ cho ông được mở mang tầm mắt, thế nào mới là sức mạnh nguyên tố đích thực!”.
Diệp Thiên nói dứt, một tay giơ ra, giữa năm ngón tay chợt bùng lên một ngọn lửa đỏ rực.
“Phệ Thiên Long Diệm!”.
Ban đầu, trong lòng bàn tay Diệp Thiên chỉ có một ngọn lửa nhỏ, nhưng chỉ trong phút chốc, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, tạo thành một bầu trời rực lửa.
Mạng mây màu trắng đó không ngừng bị ngọn lửa chạm đến, lửa lan đến đâu mạng cháy đến đó.
Diệp Thiên vốn rơi vào tình thế khó mà thoát chết, thế mà lại chỉ trong phút chốc xoay chuyến tình thế, phá rách mạng mây Vô Cực của Tiêu Ngọc Hoàng.
Tại đây có hình ảnh