Ông ta chậm rãi đứng dậy, không gian sau lưng ông ta đột nhiên bị bóp méo, sau đó hoàn toàn bị đóng băng trong im lặng, hóa thành Thời Đại Băng Hà, vào lúc này ngay cả thời gian cũng tựa như bị đóng băng lại.
“Diệp Lăng Thiên, xin tự giới thiệu trước, tôi là thiên thần Hoàng Tuyền, cậu cũng có thể gọi tôi là thần tử Hoàng Tuyền!”
“Tên tôi là Diệp Kình Thương!”
Diệp Thiên nghe vậy, lập tức phất tay áo, tức giận hét lên: “Ông nói nhảm gì vậy? Sao ông có thể là Diệp Kình Thương được? Ông đừng có bôi nhọ tên của bố tôi!”
Thần tử Hoàng Tuyền nghe vậy, cũng không hề để ý mà chỉ bình tĩnh đáp: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, Diệp Kình Thương là tên của tôi!”
“Chỉ là tôi không phải là Diệp Kình Thương mà cậu quen biết!”
“Diệp Kình Thương mà cậu biết, chẳng qua chỉ là một phân hồn của tôi mà thôi!”
Dứt lời, sắc mặt Diệp Thiên lập tức cứng đờ: “Ông nói cái gì? Một phân hồn sao?”
Thần tử Hoàng Tuyền gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Kình Thương mà cậu biết chính là một phân hồn của tôi. Ông ấy là do tôi cố ý rút ra từ trong linh hồn để đi vào vũ trụ cấp thấp!”
“Mặc dù chỉ là một phân hồn của tôi nhưng so với vũ trụ cấp thấp mà nói, thì sự tồn tại của ông ấy cực kỳ đặc biệt. Vì vậy khi đến vũ trụ cấp thấp, ông ấy đã tự tiến hóa thành một sinh mệnh hoàn chỉnh, bắt đầu có quỹ đạo cuộc đời của chính mình, bắt đầu có suy nghĩ và nhận thức hành động của riêng mình!”
“Chính vì ông ấy là phân hồn của tôi hóa thành nên mới có thể từ một dân thường mà đạt được những thành tựu như vậy ở vũ trụ cấp thấp. Ngay cả mấy người kế thừa thần cách như Độc Cô Cảnh Viêm cũng khó làm gì được ông ấy!”
“Chỉ là, việc ông ấy là một phân hồn đến ngay cả ông ấy cũng không biết. Ông ấy vẫn luôn như vậy mà sống hơn triệu năm tuổi ở vũ trụ cấp thấp, thậm chí còn sáng lập ra cả tộc họ Diệp ở Tinh Hà!”
“Mà trong cuộc đời của ông ấy, việc mang lại cho ông ấy cảm giác thành tựu nhất chính là…”
“Đã nuôi dưỡng cậu!”
Ánh mắt của Diệp Thiên dần trở lên điên cuồng, anh lạnh lùng hét lên: “Ông nói bậy!”
“Ông ấy chính là Thủy tổ của tộc họ Diệp ở Tinh Hà, đã từng là độ kiếp mạnh nhất trong vũ trụ. Ông ấy chính là một cá thể độc lập, sao có thể là một sợi phân hồn của ông được chứ?”
“Ông đang lừa tôi sao?”
Thần tử Hoàng Tuyền không hề biến sắc vì sự chất vấn của Diệp Thiên, ngược lại còn bình tĩnh nói: “Có một số chuyện cho dù cậu không muốn tin đi chăng nữa thì nó vẫn là sự thật!”
“Nếu cậu đã không tin, vậy thì tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy!”
Dứt lời, ánh mắt của thần tử Hoàng Tuyền đột nhiên hiện lên thần mang, nháy mắt, trong thần phủ của Diệp Thiên bắt đầu run rẩy kịch liệt. Sau đó một luồng quang ấn không chịu sự kiểm soát mà tách ra khỏi thần phủ của anh, bay về phía thần tử Hoàng Tuyền.”
Luồng quang ấn đó bất ngờ chính là ấn kí cuối cùng mà Diệp Kình Thương để lại trên đời này, quang ấn linh hồn của Diệp Kình Thương.
Khi Diệp Kình Thương ngã xuống, đã giao lại quang ấn linh hồn của mình cho Hư Nhược Vô. Hư Nhược Vô lại giao lại cho Diệp Thiên. Diệp Thiên vẫn luôn cất giấu trong thần phủ, thường xuyên dùng sức mạnh thần niệm để dưỡng ấm và nuôi dưỡng, với mong muốn một ngày nào đó hồi sinh Diệp Kình Thương lại.
Nhưng giờ phút này, luồng quang ấn linh hồn đó lại thoát ra khỏi sự kiểm soát của Diệp Thiên. Cho dù anh có thúc giục sức mạnh thần niệm như thế nào đi nữa thì quang ấn linh hồn của Diệp Kình Thương vẫn không gặp chút trở ngại mà bay về phía thần tử Hoàng Tuyền.
Một giây sau, quang ấn linh hồn đã trực tiếp chìm vào trong trán của thần tử Hoàng Tuyền. Khi cả hai vừa tiếp xúc, cơ thể của thần tử Hoàng Tuyền lập tức bộc phát ra luồng kim quang khiếp người. Một luồng sức mạnh ý niệm hùng mạnh từ trong thần phủ cuộn sạch. Uy áp cực lớn khiếp cho thần phủ của Diệp Thiên khẽ run lên.
Nhưng lúc này Diệp Thiên hoàn toàn không để ý đến những điều này, anh chỉ nhìn chằm chằm vào thần tử Hoàng Tuyền, ánh mắt liên tục run rẩy.
“Tại sao có thể như vậy?”
Anh khẽ thì thầm, trong nháy mắt dường như đã mất đi tất cả sức lực.
Quang ấn linh hồn là ấn kí riêng của mỗi người. Cho dù sau khi chết cũng sẽ không biến mất, có thể vĩnh viễn tồn tại ở thế gian.