Chương 1342
“Dám đụng tới người của Churchill tại Yisa sao, đúng là gan to mà!”
Vẻ mặt Potter Churchill không cảm xúc, ông ta vung tay: “Nhớ cho kỹ, trước bữa tiệc đêm mai, con không được tạo thêm rắc rối, chuyên tâm chuẩn bị cho bữa tiệc đi!”
“Đợi khi bữa tiệc kết thúc, chúng ta đã đạt mục đích thì nhất định phải làm cho tên Hoa Hạ chết không chỗ chôn, để hắn biết kẻ dám xúc phạm uy nghiêm của gia tộc Churchill sẽ có kết cục gì, nghe rõ chưa?”
Sát ý trong mắt ra dâng cao, đây là chuyện mà anh ta đang muốn làm.
Đường phố Yisa vào buổi trưa không quá đông đúc, Diệp Thiên xen lẫn vào trong dòng người, Đàm Băng Băng vẫn theo sát phía sau.
“Chủ nhân, cậu tính khi nào tới sa mạc?”
Đàm Băng Băng tò mò hỏi.
Ánh mặt Diệp Thiên thay đổi: “Bảo tàng trong sa mạc thì không cần sốt ruột, nếu là mật tàng thần linh phương Tây truyền lại thì dưới gầm trời này, trừ tôi ra, không quá năm người có thể chiếm được, mà trong số đó, chỉ tôi biết vị trí của nó thôi”.
“Chúng ta cứ chơi với họ ở Yellen vài ngày, đợi họ rời đi rồi thì chúng ta lại tới sa mạc”.
“Huống chi nơi này còn có một đối thủ cũ, vụ cá cược của tôi và kẻ đó chưa xong đâu”.
“Đối thủ cũ à?”, ánh mắt Đàm Băng Băng thay đổi: “Ẩn Giả cũng tới Yellen rồi sao?”
Diệp Thiên từ từ gật đầu, tuy Yellen lớn nhưng sao bằng thủ đô?
Khi thần niệm của Diệp Thiên bao phủ khắp nơi, cậu đã nhận ra hơi thở của Ẩn Giả, tuy cậu chỉ tóm được một chút dấu vết nhưng cũng đã đủ để biết Ẩn gia tồn tại.
“Bây giờ ông ta đang ở đâu?”
Đàm Băng Băng nhướng mày hỏi.
Hai người vừa lúc đi tới một trang viên cũ, Diệp Thiên dừng bước chân.
“Ông ta ở đây!”
Nghe thấy Diệp Thiên trả lời, Đàm Băng Băng còn chưa kịp phản ứng thì chợt trước mặt tối sầm, sự vật chung quanh dần mờ đi với tốc độ bình thường mà mắt có thể thấy.
Hiện tại là bốn giờ chiều, mặt trời chưa xuống núi mà chung quanh lại tối tăm, bóng đêm đã bao phủ hai người.
Họ như bước vào một thế giới khác, quanh thân chỉ có đêm tối lạnh lẽo.
Trong bóng tối, dù tu vi của Đàm Băng Băng đã tới siêu phàm thần phẩm nhưng vẫn không thể thấy rõ thứ gì, thậm chí cũng không thể nắm bắt bóng dáng của Diệp Thiên, chỉ nghe được tiếng của cậu.
Cô ta khó mà tin được là thủ đoạn cỡ nào mới có thể thay đổi hoàn cảnh và nhiệt độ chung quanh?
Trong khi cô ta kinh ngạc, một bàn tay ấm áp túm lấy tay cô ta, làm cô ta vô cùng yên tâm.
Âm thanh Diệp Thiên xuyên qua bóng đêm, to rõ vô cùng.
“Cuối cùng cậu cũng tới!”
Trong bóng tối tột cùng này, dù là siêu phàm thần phẩm cũng không thể có cảm ứng, không nhìn thấy đồ vật, Đàm Băng Băng giống như đang hoảng loạn, nếu không phải Diệp Thiên vẫn nắm chặt tay cô ta, lúc này cô ta phải bình tĩnh trở lại.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi”.
Diệp Thiên thờ ơ nói, một tay đang nắm lấy Đàm Băng Băng khiến cô ta cảm thấy hơi yên tâm.