Diệp Thiên mù rồi!
Trước mắt anh chỉ có sự hỗn loạn, một khoảng hư vô, không thể nhìn thấy gì. Không một tia sáng, chỉ có bóng tối vô tận.
Theo bản năng, anh cúi đầu nhìn mình, giơ lòng bàn tay lên, định sờ ngực, lại phát hiện lòng bàn tay xuyên qua ngực mình, không có chút cảm giác hữu hình nào nữa!
"Mình chết rồi sao?"
Trong lòng anh đột nhiên chấn động, anh nhớ rõ mình và Nguyên Thần bị mắc kẹt trong trong biển sấm không màu, bị sức mạnh Nguyên Hạch xâm chiếm, cả hai đều phát nổ.
Sức mạnh Nguyên Hạch thực sự kỳ lạ và khó lường, ngay cả chân lực hỗn độn của anh cũng không thể chống lại được, trực tiếp bị nổ thành vô số điểm sáng trên bầu trời, ngay cả Vạn Cổ Hỗn Độn Thể cũng bị phá hủy, linh lực hỗn độn cũng bị phân tán.
Diệp Thiên lần thứ hai cảm nhận được cảm giác tử vong, lần thứ nhất là lần đầu tiên tiến vào tiểu thế giới Địa Cầu, vỡ thành từng mảnh!
Tuy nhiên, lần này, anh không còn khả năng phục hồi như hồi đó vì sức mạnh Nguyên Hạch quá bá đạo, căn bản không chừa lại chút tia sinh cơ nào cho anh. Anh thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng nỗi thống khổ khi linh hồn bị tiêu diệt.
"Vậy đây là cái chết à?"
Diệp Thiên nhìn thân thể hư ảo của bản thân, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Vốn dĩ anh muốn chống lại số phận, muốn hồi sinh Diệp Kình Thương, cho nên mới đồng ý hợp lực với thần tử Hoàng Tuyền cùng nhau chiến đấu chống lại Nguyên Thần.
Không ngờ, cuối cùng anh lại giúp sức cho thần tử Hoàng Tuyền, lại cùng Nguyên Thần rơi vào kết quả thần hồn tan biến!
"Không đúng!"
Chỉ chốc lát sau, trái tim Diệp Thiên run rẩy.
Anh cảm thấy thần hồn của mình vẫn còn đó, mặc dù thần niệm của anh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhưng thần hồn dường như không bị tổn hại gì.
Nếu đã chết rồi, thần hồn không tránh khỏi sẽ bị dập tắt, làm sao còn có ý thức sót lại?
"Mình còn chưa chết sao?"
Anh khẽ lẩm bẩm, cảm giác càng ngày càng kỳ lạ.
Và đúng lúc này, một giọng nói buồn tẻ vang lên bên tai anh.
"Đương nhiên cậu còn chưa chết, tuy rằng hai người chúng ta đã bị sức mạnh Nguyên Hạch tiêu diệt, tôi đã dùng sức mạnh cuối cùng còn sót lại để bảo vệ thần hồn của cậu!"
Ngay khi giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt Diệp Thiên lại thay đổi.
"Nguyên Thần?"
Giọng nói này là giọng nói của Nguyên Thần!
Diệp Thiên cố gắng xác định tung tích của Nguyên Thần, nhưng trong tầm mắt của anh vẫn là bóng tối vô tận, làm sao có thể có dấu vết của Nguyên Thần được? Nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, giọng nói của Nguyên Thần lại vang lên: "Đừng lãng phí công sức nữa, cậu không tìm được tôi đâu, thân thể của tôi đã hoàn toàn tiêu tán, không gian hỗn loạn này được hình thành bởi sức mạnh cuối cùng còn lại của tôi. Nó không thể duy trì được lâu đâu!"
Khi Diệp Thiên nghe thấy lời này, anh càng thêm khó hiểu: "Tại sao ông lại bảo vệ thần hồn của tôi?"
Chỉ nghe thấy Nguyên Thần giễu cợt: "Đừng hiểu lầm, tôi không có giúp cậu, tôi chỉ không muốn cái tên Hoàng Tuyền kia được như ý thôi!"
Giọng nói của ông ta tràn đầy thổn thức và bất đắc dĩ: "Mặc dù tôi là Chủ Tế duy nhất của đệ tam trọng thiên và kiểm soát tất cả các thế giới của đệ tam trọng thiên, nhưng tôi đã quá tự phụ nên không bao giờ nghĩ đến việc đi tìm Hạch Vị Diện!"
"Không ngờ, thứ mà tôi thậm chí còn không biết nó ở đâu lại bị cái tên Hoàng Tuyền kia tìm thấy. Cuối cùng, tôi đã bị đánh bại bởi sự kiêu ngạo của chính mình!"
Diệp Thiên không trả lời, nhưng ánh mắt lại lóe lên. Thành thật mà nói, mặc dù trong lòng anh có lòng thù địch sâu sắc đối với thần tử Hoàng Tuyền, nhưng anh không khỏi khâm phục năng lực của thần tử Hoàng Tuyền. Trong mấy triệu năm này, ông ta đã có thể mở "khóa sức mạnh", sở hữu sức mạnh vượt qua cảnh giới Chủ Tế thập phương, thậm chí còn tìm được Hạch Vị Diện không thể xác định, được ví như mò kim đáy bể, sau đó hấp thu sức mạnh Nguyên Hạch, ngưng luyện thành biển sấm không màu, hóa thành sát chiêu đối phó Nguyên Thần.
Sự kiên trì, sức chịu đựng, trí tuệ và sự cống hiến cho mục tiêu của mình, kết hợp với tài năng bẩm sinh, khiến ông ta không thể nghi ngờ là cá nhân xuất sắc nhất mà Diệp Thiên từng gặp trong những năm này. Ông ta thậm chí có thể vượt qua thần tử Cổ Cận Hồn thời hỗn độn sơ khai.