Cả đất trời lặng ngắt như tờ, ai nấy đều im bặt.
Một nhát kiếm, Diệp Thiên chỉ ra một nhát kiếm đã khiến hai cường giả tuyệt đại với tu vi đạt tới kim tiên bán bộ hồn bay phách tán, không còn chút dấu vết nào, thực sự quá kinh hãi thế tục.
Phải biết rằng cậu chỉ là một nguyên anh thần phẩm!
"Người này..."
Trong trận doanh của Chân Vũ Thánh Môn, sắc mặt Vân Huân Hợp tỏ vẻ chấn động, mỗi câu nói trước đó giống như vả thẳng vào mặt hắn, hắn chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đỏ bừng lên.
Nhát kiếm này của Diệp Thiên đã quét sạch những tuyên ngôn lúc trước của hắn về Diệp Thiên, không còn để lại chút gì.
Còn Hoa Lộng Ảnh cũng đứng như trời trồng, nhìn Diệp Thiên không chớp mắt, trong lòng ngoài kinh hãi còn mang theo chút vui mừng, đó là sự vui mừng khi nhìn thấy Diệp Thiên chiến thắng.
Cô ấy không biết rốt cuộc mình bị làm sao, Diệp Thiên là kẻ thù không đội trời chung của Chân Vũ Thánh Môn, theo lý mà nói, cô ấy nên căm thù Diệp Thiên đến tận xương tủy, chỉ mong cậu bại trận mới đúng, nhưng tại sao cô ấy lại cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng khi Diệp Thiên chiến thắng chứ?
Còn người của tộc họ Diệp và tộc họ Duẫn ở Tinh Hà lúc này cũng nghệt mặt ra, cho dù là các trưởng lão hiểu biết sâu rộng thì cũng há hốc miệng, không thốt được câu nào.
Nguyên anh thần phẩm một kiếm chém chết hai kim tiên bán bộ, nếu truyền ra ngoài thì ai có thể tin? Ai dám tin?
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, cuối cùng nở một nụ cười khổ khó mà che giấu.
"Xem ra là chúng ta ếch ngồi đáy giếng rồi, vũ trụ rộng lớn, thiên tài tuyệt thế vô số, dù sao vẫn có người hơn chúng ta".
Anh ta cười khẽ lắc đầu, một người luôn phóng khoáng như anh ta, nhưng trong lòng lại có sự chua chát khó nói nên lời, đó là cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
Sắc mặt Diệp Y Nhân không thay đổi mấy, chỉ có khóe mắt hơi co giật thầm tiết lộ sự mất bình tĩnh trong lòng cô ta lúc này.
Cô ta biết mình đã nhìn nhầm, nhưng không ngờ lại nhầm to đến mức này.
Sức chiến đấu của Diệp Thiên đã đủ để ngồi ngang hàng với người đứng đầu các thế lực siêu hạng nhất, cho dù nhìn vào các thế lực đế cấp thì cũng có thể nắm chức trưởng lão, được muôn người tôn sùng.
Người như vậy mà lúc trước cô ta còn chế giễu, nói Diệp Thiên là con kiến không biết tự lượng sức, ngông cuồng tự đại?
Vô số cặp mắt đổ dồn về phía Diệp Thiên, hoặc kinh ngạc, hoặc chấn động, hoặc không tin, ánh mắt kiểu nào cũng có. Giờ phút này, Diệp Thiên đã trở thành tiêu điểm, chèn ép tất cả các tông tộc này.
Nhưng đối mặt với những ánh mắt kinh dị xung quanh, Diệp Thiên lại nhíu mày, tỏ vẻ hơi lúng túng.
Cậu tế ra Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm, đây có thể coi là sát chiêu mạnh nhất của cậu hiện giờ.
Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm là nhát kiếm mạnh nhất được ngưng tụ từ hỗn hợp sức mạnh bốn nguyên tố của linh thể tứ thần thú, Chân Vũ Chi Ý cùng với sức mạnh bản nguyên của chân lực hỗn độn.
Lần trước khi tế ra Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm là lúc đối đầu với kẻ phản bội Duẫn Trung Lương của tộc họ Duẫn, lúc đó cậu mới đột phá lên nguyên anh, chân lực hỗn độn cũng mới chỉ cấp hai, uy lực thi triển ra chỉ có thể miễn cưỡng chống lại dị tượng thiên địa của Duẫn Trung Lương.
Nhưng bây giờ, cậu đã là nguyên anh thần phẩm, chân lực hỗn độn còn đạt tới cấp ba, uy lực mạnh hơn lúc trước đâu chỉ mười lần.
Lại có thêm sự gia trì của tam hoa tụ đỉnh và hình thái cuồng nộ, về mức độ nào đó thì nhát kiếm này đã mạnh ngang với kim tiên bán bộ.
Nhưng cho dù là vậy, thì lúc này vẻ mặt Diệp Thiên vẫn dao động, đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lộ vẻ chần chừ và do dự.
Bởi vì cậu cảm thấy mọi chuyện quá bất thường.
Tuy Chân Vũ Hỗn Nguyên Kiếm mạnh mẽ, nhưng lúc này, cậu phải đối mặt với sự liên thủ của hai kim tiên bán bộ. Cậu đã suy đoán từ trước, nhát kiếm này có thể đánh tan công kích của hai người, thậm chí khiến Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không thể chém bọn họ thành hư vô.
Dù sao kim tiên bán bộ cũng đã vượt khỏi phạm trù của thánh nhân, muốn giết một kim tiên bán bộ thì khó hơn lên trời, chứ tuyệt đối không thể đánh bại dễ dàng như vậy.
Nhưng điều khiến cậu cảm thấy kinh dị là Đông Hoàng Thái Nhất và Mạc Thừa Phong đều biến mất dưới nhát kiếm này. Điều này vốn đã không hợp lẽ thường!