Ở lối vào, một người thanh niên mặc áo vest den, cài
hoa trên ngực vênh mặt đứng đó, vững chãi thẳng tắp
giống như tấm thép, trên mặt có vẻ ngạo nghễ.
Nhìn thấy đám người Lí Vân Phi tới, thanh niên nở nụ
cười, bước nhanh đến, đấm nhẹ Lí Vân Phi một cái.
“Tôi còn tưởng cậu lạc đường rồi chứ!”.
Lí Vân Phi vỗ ngực, cười nói: “Dù tôi có đi nhầm nhà
mình cũng không thể không biết nơi đốt tiền hàng đầu Lư
Thành này được!”.
Cậu ta nhún vai, quay sang nhóm Tiểu Văn Nguyệt.
“Mọi người, đây là người bạn cũ quen trong quân đội
mà tôi đã nhắc tới”.
“Cậu ấy là Ngô Lăng Hiên, năm năm trước đã nổi tiếng
khắp Lư Thành, được gọi là một trong ba cậu ấm Lư
Thành. Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói tới nhỉ?”.
Nghe vậy, mọi người đều ngần ra. Người thanh niên họ
Tổng nâng gọng kính lên, giọng nói nghèn nghẹn.
“Một trong ba cậu ấm Lư Thành, Ngô Lăng Hiên? Con
trai của CEO Ngô Quảng Phú?”.
Mọi người hết sức kinh ngạc, ai nấy đều biến sắc.
Cái tên Ngô Lăng Hiên này ở Lư Thành của năm năm
trước đại diện cho sự tồn tại như một ma vương phá hoại.
Lúc ấy Ngô Quảng Phú đã ồn định ở Lư Thành, đứng
vững ở vị trí đầu, con trai anh ta Ngô Lăng Hiên cũng vì
vậy mà được đà vươn lên, là người quen mặt trong giới
thượng lưu Lư Thành.
Ngô Lăng Hiên cực kỳ ngông cuồng, nhờ danh nghĩa
của Ngô Quảng Phú nên dám chọc bất cứ ai ở Lư Thành,
có thể nói là hống hách không kiêng dè, 90% cậu ấm
giới thượng lưu Lư Thành đều bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ,
coi cậu ta là người đứng đầu.
Lư Thành khi ấy còn có hai cậu ấm của tập đoàn lớn
rất có danh tiếng, ba người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,
ăn ý với nhau, thường cùng nhau hành động, cuối cùng
được những người nhiều chuyện gọi là “Ba cậu ấm Lư
Thành”.
Chỉ có điều sau đó Ngô Lăng Hiên dường như bị Ngô
Quảng Phú quẳng vào bộ đội để tu thân dưỡng tính, hai
người khác cũng vì doanh nghiệp gia tộc ngày càng phát
triển mạnh nên rời khỏi Lư Thành, danh hiệu “Ba cậu ấm
Lư Thành” mới dần phai nhạt.
Nhưng mọi người đều không ngờ Ngô Lăng Hiên
đứng đầu Lư Thành ngày xưa thế mà lại đang đứng ở
trước mặt họ.
Diệp Thiên đứng ở sau cùng, nhếch mép tạo thành
độ cong giêu cot.
Cậu tưởng lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng
Thiên mà Lí Vân Phi nói là ai chứ, cuối cùng thế mà lại là
con của Ngô Quàng Phú?
Lí Vân Phi vỗ vai Ngô Lăng Hiên, giới thiệu: “Lăng
Hiên, giới thiệu với cậu chút, đây đều là đồng liêu trong
hội học sinh Tam Trung của Lư Thành chúng tôi, còn cả
mấy em khóa dưới nữa”.
Ngô Lăng Hiên đứng thằng tắp cương nghị, cậu ta
nhìn một lượt mọi người, chỉ dừng lại một chút khi thấy
mặt Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, còn về những người
khác thì bị cậu ta ngó lo luôn, chỉ gật đầu cho qua.
Mọi người đều không hề thấy không vui, Ngô Lăng
Hiên là người có thân phận thế nào chứ, năm năm trước
là một trong “Ba cậu ấm Lư Thành”, đứng trên vô số cậu
ấm, giờ Ngô Quàng Phú đi theo Diệp tiên sinh của tình
Xuyên, còn trở thành CEO Tập đoàn Lăng Thiên, hiển
nhiên địa vị đã cao hơn hằn trước đây.
hoa trên ngực vênh mặt đứng đó, vững chãi thẳng tắp
giống như tấm thép, trên mặt có vẻ ngạo nghễ.
Nhìn thấy đám người Lí Vân Phi tới, thanh niên nở nụ
cười, bước nhanh đến, đấm nhẹ Lí Vân Phi một cái.
“Tôi còn tưởng cậu lạc đường rồi chứ!”.
Lí Vân Phi vỗ ngực, cười nói: “Dù tôi có đi nhầm nhà
mình cũng không thể không biết nơi đốt tiền hàng đầu Lư
Thành này được!”.
Cậu ta nhún vai, quay sang nhóm Tiểu Văn Nguyệt.
“Mọi người, đây là người bạn cũ quen trong quân đội
mà tôi đã nhắc tới”.
“Cậu ấy là Ngô Lăng Hiên, năm năm trước đã nổi tiếng
khắp Lư Thành, được gọi là một trong ba cậu ấm Lư
Thành. Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói tới nhỉ?”.
Nghe vậy, mọi người đều ngần ra. Người thanh niên họ
Tổng nâng gọng kính lên, giọng nói nghèn nghẹn.
“Một trong ba cậu ấm Lư Thành, Ngô Lăng Hiên? Con
trai của CEO Ngô Quảng Phú?”.
Mọi người hết sức kinh ngạc, ai nấy đều biến sắc.
Cái tên Ngô Lăng Hiên này ở Lư Thành của năm năm
trước đại diện cho sự tồn tại như một ma vương phá hoại.
Lúc ấy Ngô Quảng Phú đã ồn định ở Lư Thành, đứng
vững ở vị trí đầu, con trai anh ta Ngô Lăng Hiên cũng vì
vậy mà được đà vươn lên, là người quen mặt trong giới
thượng lưu Lư Thành.
Ngô Lăng Hiên cực kỳ ngông cuồng, nhờ danh nghĩa
của Ngô Quảng Phú nên dám chọc bất cứ ai ở Lư Thành,
có thể nói là hống hách không kiêng dè, 90% cậu ấm
giới thượng lưu Lư Thành đều bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ,
coi cậu ta là người đứng đầu.
Lư Thành khi ấy còn có hai cậu ấm của tập đoàn lớn
rất có danh tiếng, ba người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã,
ăn ý với nhau, thường cùng nhau hành động, cuối cùng
được những người nhiều chuyện gọi là “Ba cậu ấm Lư
Thành”.
Chỉ có điều sau đó Ngô Lăng Hiên dường như bị Ngô
Quảng Phú quẳng vào bộ đội để tu thân dưỡng tính, hai
người khác cũng vì doanh nghiệp gia tộc ngày càng phát
triển mạnh nên rời khỏi Lư Thành, danh hiệu “Ba cậu ấm
Lư Thành” mới dần phai nhạt.
Nhưng mọi người đều không ngờ Ngô Lăng Hiên
đứng đầu Lư Thành ngày xưa thế mà lại đang đứng ở
trước mặt họ.
Diệp Thiên đứng ở sau cùng, nhếch mép tạo thành
độ cong giêu cot.
Cậu tưởng lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng
Thiên mà Lí Vân Phi nói là ai chứ, cuối cùng thế mà lại là
con của Ngô Quàng Phú?
Lí Vân Phi vỗ vai Ngô Lăng Hiên, giới thiệu: “Lăng
Hiên, giới thiệu với cậu chút, đây đều là đồng liêu trong
hội học sinh Tam Trung của Lư Thành chúng tôi, còn cả
mấy em khóa dưới nữa”.
Ngô Lăng Hiên đứng thằng tắp cương nghị, cậu ta
nhìn một lượt mọi người, chỉ dừng lại một chút khi thấy
mặt Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, còn về những người
khác thì bị cậu ta ngó lo luôn, chỉ gật đầu cho qua.
Mọi người đều không hề thấy không vui, Ngô Lăng
Hiên là người có thân phận thế nào chứ, năm năm trước
là một trong “Ba cậu ấm Lư Thành”, đứng trên vô số cậu
ấm, giờ Ngô Quàng Phú đi theo Diệp tiên sinh của tình
Xuyên, còn trở thành CEO Tập đoàn Lăng Thiên, hiển
nhiên địa vị đã cao hơn hằn trước đây.