Bữa cơm này dù là thủ khoa đại học Âu Hạo Thắn kiến
thức sâu rộng, thanh niên xuất sắc ở Lư Thành Sở Thắn
Quang gia tài bạc triệu, hay Tiểu Văn Nguyệt xinh đẹp
lộng lẫy đều trở thành người làm nền. Li Văn Phi được
tuyển vào Nam Long Nhận nghiễm nhiên trở thành tâm
điểm chú ý.
Có đàn em ăn cần gắp thức ăn cho cậu ta, có đàn anh
khách sáo nịnh nọt cậu ta, cung phụng cậu ta như Bố Tát.
Li Văn Phi liên tục cạn rượu, vô cùng dứt khoát. Mười
mấy ly rượu vào bụng, cậu ta đã ngà ngà say, càng dãng
tràn khí phách, bộ dáng như năm giữ toàn cục.
Diệp Thiên trừ lúc bắt đầu nói vài câu ra, trong suốt
buổi họp mặt đều không lên tiếng, cảm giác tồn tại nhỏ
vô cùng. Mãi đến khi bữa cơm tối gần kết thúc, LI Vân Phi
mỗi nhìn về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu từng học ở trường Tam Trung Lư
Thành, nói ra không it người ngồi đây đều là đần anh đàn
chị của cậu, tối cũng là một trong số đó:
Cậu ta mượn men rượu, không còn giả vỡ như trước
kia nữa, mà không vui nói thẳng.
“Với vai trò là một người từng trải, tôi cũng muốn dạy
bảo cậu vài câu. Khi trước cậu học tốt như vậy, viì sao
không trân trọng cơ hội?”.
“Tôi nghe nói cậu thi được 749 điểm bài kiểm tra hàng
tháng, cho dù cậu thi đại học không được số điểm cao
như vậy, nhưng đạt sáu trăm điểm trở lên thì đại học tỉnh
Xuyên, đại học tinh Kiểm, đại học Hoa Hạ đều có thể vào
được dễ dàng”.
“Nhưng cậu lại bỏ học giữa chừng, chạy đi lầm tay sai
cho Ngô Quảng Phú, trông nom biệt thự cho ông ta. Cậu
lựa chọn như vậy không thấy hồi hận chút nào sao?”.
Cậu ta nói với giọng đàn anh dạy đỗ đàn em, nghe có
về chính đáng, nhưng ki thật lại là để chỉ ra sự thật Diệp
Thiên bỏ học, để mọi người chế nhạo mà thôi.
Quả nhiên, cậu ta vừa dit iới, những người khác
nhin về phía Diệp Thiên với ánh mắt chế giễu.
Những người ngối đây đều tốt nghiệp trường Tam
Trung ở Lư Thành ra, trừ những đàn em vẫn còn đang học
trong trường, những người khác đều đã bước vào thời đại
học. Hầu như hơn tâm mưới phần trăm là sinh viên của
trường đại học trọng điếm, thấp nhất cũng thuộc đợt đầu
tiên được tuyển vào trường.
Người đi học trời sinh đã có khí chất cao hơn người
khác một bậc, nghe Diệp Thiên bỏ học giữa chứng, bọn
họ đương nhiên không cho là đúng. Nhất là nghe thấy
Diệp Thiên bỏ học là để đi làm tay sai cho Ngô Quàng
Phú, trồng coi biệt thự, bọn họ cảng cảm thấy khinh
thường.
Ngô Quàng Phú là ông lên của Lư Thành, quả thật rất
mạnh, đứng đầu một thành phố, những người ở đây trừ Lí
Vân Phi ra, không ai dám chọc giận.
Nhưng sợ Ngô Quảng Phú không có nghĩa bọn họ sẽ
xem trọng tên côn đồ đàn em của Ngô Quảng Phủ, rõ
ràng giờ phút này Diệp Thiên là một nhân vật như vậy
trong mắt họ.
Nói dễ nghe một chút thì bây giờ Diệp Thiên làm việc
cho Ngô Quảng Phú, nói khó nghe một chút thì cậu chính
là con chó dưới trưởng Ngô Quảng Phú.
“Anh Lí, anh nói cái gì thết”.
thức sâu rộng, thanh niên xuất sắc ở Lư Thành Sở Thắn
Quang gia tài bạc triệu, hay Tiểu Văn Nguyệt xinh đẹp
lộng lẫy đều trở thành người làm nền. Li Văn Phi được
tuyển vào Nam Long Nhận nghiễm nhiên trở thành tâm
điểm chú ý.
Có đàn em ăn cần gắp thức ăn cho cậu ta, có đàn anh
khách sáo nịnh nọt cậu ta, cung phụng cậu ta như Bố Tát.
Li Văn Phi liên tục cạn rượu, vô cùng dứt khoát. Mười
mấy ly rượu vào bụng, cậu ta đã ngà ngà say, càng dãng
tràn khí phách, bộ dáng như năm giữ toàn cục.
Diệp Thiên trừ lúc bắt đầu nói vài câu ra, trong suốt
buổi họp mặt đều không lên tiếng, cảm giác tồn tại nhỏ
vô cùng. Mãi đến khi bữa cơm tối gần kết thúc, LI Vân Phi
mỗi nhìn về phía Diệp Thiên.
“Diệp Thiên, cậu từng học ở trường Tam Trung Lư
Thành, nói ra không it người ngồi đây đều là đần anh đàn
chị của cậu, tối cũng là một trong số đó:
Cậu ta mượn men rượu, không còn giả vỡ như trước
kia nữa, mà không vui nói thẳng.
“Với vai trò là một người từng trải, tôi cũng muốn dạy
bảo cậu vài câu. Khi trước cậu học tốt như vậy, viì sao
không trân trọng cơ hội?”.
“Tôi nghe nói cậu thi được 749 điểm bài kiểm tra hàng
tháng, cho dù cậu thi đại học không được số điểm cao
như vậy, nhưng đạt sáu trăm điểm trở lên thì đại học tỉnh
Xuyên, đại học tinh Kiểm, đại học Hoa Hạ đều có thể vào
được dễ dàng”.
“Nhưng cậu lại bỏ học giữa chừng, chạy đi lầm tay sai
cho Ngô Quảng Phú, trông nom biệt thự cho ông ta. Cậu
lựa chọn như vậy không thấy hồi hận chút nào sao?”.
Cậu ta nói với giọng đàn anh dạy đỗ đàn em, nghe có
về chính đáng, nhưng ki thật lại là để chỉ ra sự thật Diệp
Thiên bỏ học, để mọi người chế nhạo mà thôi.
Quả nhiên, cậu ta vừa dit iới, những người khác
nhin về phía Diệp Thiên với ánh mắt chế giễu.
Những người ngối đây đều tốt nghiệp trường Tam
Trung ở Lư Thành ra, trừ những đàn em vẫn còn đang học
trong trường, những người khác đều đã bước vào thời đại
học. Hầu như hơn tâm mưới phần trăm là sinh viên của
trường đại học trọng điếm, thấp nhất cũng thuộc đợt đầu
tiên được tuyển vào trường.
Người đi học trời sinh đã có khí chất cao hơn người
khác một bậc, nghe Diệp Thiên bỏ học giữa chứng, bọn
họ đương nhiên không cho là đúng. Nhất là nghe thấy
Diệp Thiên bỏ học là để đi làm tay sai cho Ngô Quàng
Phú, trồng coi biệt thự, bọn họ cảng cảm thấy khinh
thường.
Ngô Quàng Phú là ông lên của Lư Thành, quả thật rất
mạnh, đứng đầu một thành phố, những người ở đây trừ Lí
Vân Phi ra, không ai dám chọc giận.
Nhưng sợ Ngô Quảng Phú không có nghĩa bọn họ sẽ
xem trọng tên côn đồ đàn em của Ngô Quảng Phủ, rõ
ràng giờ phút này Diệp Thiên là một nhân vật như vậy
trong mắt họ.
Nói dễ nghe một chút thì bây giờ Diệp Thiên làm việc
cho Ngô Quảng Phú, nói khó nghe một chút thì cậu chính
là con chó dưới trưởng Ngô Quảng Phú.
“Anh Lí, anh nói cái gì thết”.