Hoa Lộng Ảnh mặc trường bào màu trắng, vóc dáng yểu điệu thướt tha, không khác gì ngày trước.
Nhưng lúc này, nhìn cô ấy như biến thành một người khác, ánh mắt không còn sự dịu dàng nhu hòa như nước nữa, mà đầy lạnh lẽo và sát khí.
Bởi vì trong đầu cô ấy đã không còn ký ức gì về thiên hà này, thậm chí cô ấy còn không nhớ họ tên và nơi ở trước đây của mình.
Cô ấy chỉ biết mình tên là "Ảnh Tiên Tử", ở Chân Vũ Thánh Môn hô mưa gọi gió, được các trưởng bối yêu chiều và coi trọng.
"Tuy Thiên Thần Tông đã bị tiêu diệt, nhưng chúng ta có thể dựa vào khí tức của Chân Vũ Thần Kiếm Trận còn sót lại ở đây để định vị xem rốt cuộc tên đầu sỏ đang ở đâu".
"Chắc chắn Chân Vũ Thần Kiếm Trận đang ở chỗ hắn".
Cô ấy nói xong liền vung bàn tay lên, nhẫn không gian U Lan ở ngón tay lóe lên, trong bàn tay có thêm một món đồ.
Đó là một chiếc la bàn cổ xưa tinh xảo, bên trên có rất nhiều chữ huyền ảo màu xám, còn có rất nhiều chữ Tinh Không đi kèm, vừa nhìn đã biết là món đồ bất phàm.
"Hử?", hai người đàn ông ở bên cạnh cô ấy nhìn thấy chiếc la bàn này, ánh mắt đều tỏ vẻ sửng sốt.
"Đây là... la bàn Chân Vũ?".
"Ngay cả thứ này các trưởng lão cũng đưa cho em sao?".
Ngoài sự cảm khái, sâu trong đáy mắt bọn họ còn lóe lên sự kinh hãi và ghen tị.
Chiếc la bàn này có tên là la bàn Chân Vũ, là pháp bảo rất mạnh được truyền qua các đời của Chân Vũ Thánh Môn, công hiệu lớn nhất của nó là có thể cảm ứng được sự tồn tại của Chân Vũ Chi Ý.
Khoảng cách cảm ứng có thể bao quát một hai thiên hà, nếu người sử dụng đủ mạnh, thì thậm chí có thể bao quát mười mấy thiên hà, định vị Chân Vũ Chi Ý mà mình cần tìm.
Còn lúc này, Ảnh Tiên Tử đang dùng la bàn Chân Vũ để tìm kiếm Chân Vũ Thần Kiếm Trận đã biến mất ở đây.
Bởi vì chắc chắn Chân Vũ Thần Kiếm Trận đang ở trong tay "hung thủ" đã tiêu diệt Thiên Thần Tông, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của Chân Vũ Chi Ý là sẽ tìm được người này.
Quả nhiên, khoảng mấy phút sau, la bàn Chân Vũ liền khẽ run lên, sau đó một luồng khí tức pháp bảo vô cùng đặc biệt tỏa ra, liên kết với thần phủ của Ảnh Tiên Tử, truyền đạt thông tin.
"Tôi cảm ứng được rồi!".
Ảnh Tiên Tử hơi nheo mắt lại: "Trong dải Ngân Hà không có sự tồn tại của Chân Vũ Chi Ý".
"Nhưng có một luồng Chân Vũ Chi Ý ở bên ngoài cách dải Ngân Hà rất xa, dựa vào khoảng cách và tọa độ không gian, thì chắc là ở thiên hà Xích Minh".
"Thiên hà Xích Minh?", hai thanh niên kia nghe thấy thế, ánh mắt cũng tối đi.
"Anh nhớ đó là thiên hà xa xôi mà năm anh em nhà họ Mão chiếm cứ sau khi rời bỏ thế giới trung tâm Ngân Hà".
"Hung thủ tiêu diệt Thiên Thần Tông đang ở thiên hà Xích Minh?".
Ảnh Tiên Tử không giải thích mà chỉ gật đầu, dần thu hồi ánh mắt.
"Đi thôi, lần này chúng ta đã phụng lệnh tông môn đến đây, thì đuổi theo đến cùng đi".
"Dám động đến đạo thống truyền thừa của Chân Vũ Thánh Môn ta thì chính là tuyên chiến với Chân Vũ Thánh Môn, kết quả như vậy thì chỉ đành lấy máu để trả thôi".
Dứt lời, bàn tay cô ấy bỗng ấn vào không gian phía trước, chiếc vòng tay màu tím đậm ở cổ tay cô ấy lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt. Không gian trước mặt cô ấy bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, hiện ra một lối đi đủ để bốn năm người sóng vai đi cạnh nhau.
Tia sáng tím lóe lên, lối đi này bắn thẳng vào hư không vũ trụ, dường như có sự liên hệ thần kì với nơi nào đó trong vũ trụ, khiến người ta không khỏi cảm thán.
"Đi thôi, đến thiên hà Xích Minh gặp hắn!".
Ảnh Tiên Tử không chút do dự, dẫn đầu đặt chân vào thông đạo không gian, hai người thanh niên cũng lần lượt đi theo, cùng biến mất ở lối vào thông đạo.
Trên Trái Đất, Diệp Kình Thương và Hư Nhược Vô sóng vai đứng cạnh nhau, lúc này, lông mày của Diệp Kình Thương cũng dần nhíu lại.
"Tôi cảm nhận được một luồng sức mạnh không gian cực kì mạnh mẽ, luồng sức mạnh này sẽ đánh gãy và tái tạo lại không gian giữa hai điểm gấp, nhanh chóng hình thành một thông đạo không gian. Để có thể làm được điều này thì chắc hẳn chỉ có "vòng đại đạo" của Chân Vũ Thánh Môn".
"Xem ra ba người đến dải Ngân Hà lần này có địa vị cực cao trong Chân Vũ Thánh Môn, nếu không thì không thể mang theo pháp bảo truyền thừa chí tôn của Chân Vũ Thánh Môn được".
Ánh mắt Diệp Kình Thương hơi lóe lên một tia lạnh lẽo: "Ba người này đã rời khỏi dải Ngân Hà, dựa vào hướng đi của thông đạo không gian bọn họ mới xây dựng thì chắc là đến thiên hà Xích Minh".
"Tôi có dự cảm bọn họ nhằm vào Diệp Thiên, bởi vì trong ba người này có khí tức của một người hoàn toàn tương đồng với người Trái Đất, chắc chắn là xuất thân từ Trái Đất".
"Họ tìm Diệp Thiên sao?", đôi mắt Hư Nhược Vô lóe lên sát khí.
"Đại ca, tôi có nên đi tìm rồi giúp đỡ Diệp Thiên không?".
Diệp Kình Thương lập tức lắc đầu, mỉm cười: "Nhược Vô, ông cứ yên tâm ở Trái Đất đi".
"Với bản lĩnh của Diệp Thiên hiện giờ, cùng với những con át chủ bài trong tay, một mình cậu ấy là đủ đối phó với tất cả".
"Tôi đã trải sẵn đường cho cậu ấy, nếu đến giờ cậu ấy vẫn cần sự giúp đỡ của ông mới có thể đối mặt với kẻ địch đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà, thì tôi chỉ có thể nói là cậu ấy không xứng trở thành thần tử Hỗn Độn".
"Chúng ta cứ chờ đi".
Còn lúc này, Diệp Thiên đang ở tít sao Long Vẫn của thiên hà Xích Minh, tung một quyền ra, nhật nguyệt cùng hiện, phân đà của Vân Đỉnh Thiên Cung trên sao Long Vẫn bị sức mạnh trên nắm đấm của cậu chôn vùi mấy nghìn mét.
Cả lâu đài dần nứt toác, rất nhiều đệ tử phân đà còn chưa kịp hét lên tiếng nào, mới chạm vào quyền kình của cậu đã bị đánh nát bét.
"Ầm ầm!".
Âm thanh chấn động bầu trời, cả sao Long Vẫn rung chuyển dữ dội. Ánh sáng màu xanh trên nắm đấm của Diệp Thiên mất một lúc lâu mới tan biến. Tây Huyền và Thường Phong ngước mắt lên nhìn, trái tim như ngừng đập.
Phía trước Diệp Thiên hiện ra một lối đi khổng lồ rộng mấy trăm mét, dài mấy nghìn mét, lan từ dưới chân cậu ra, chia đôi cả tòa lâu đài khổng lồ. Những thứ nằm trên đường đi của nó đều hóa thành bột mịn, không gì còn sót.
Trước đống đổ nát ở cuối lối đi này, ba bóng người đang lăn lộn dưới đất như con chó chết, cả người đầm đìa máu tươi, há miệng thở dốc, chính là ba trưởng lão khách khanh của Vân Đỉnh Thiên Cung.
Ba người đã dùng toàn bộ sức mạnh để chống lại cú đấm này của Diệp Thiên, nhưng vẫn bị phá mất chân lực hộ thể, lục phủ ngũ tạng trong người gần như bị xung kích quyền kình làm cho vỡ nát.
Ba hóa thần cùng mất đi sức chiến đấu!
"Bây giờ ba người các ông chủ động đưa tôi đến thông đạo không gian, hay là để tôi giết các ông rồi tự đến đó?".
Sắc mặt Diệp Thiên bình thản, ánh mắt nhìn ba người họ như nhìn người chết.
"Rốt cuộc dải Ngân Hà xuất hiện một quái vật như vậy từ bao giờ thế?".
Khí tức của ba trưởng lão yếu ớt, trong miệng không khỏi thì thào, sau đó Long trưởng lão bò dậy đầu tiên, ôm quyền nói với Diệp Thiên: "Thực lực của cậu quả nhiên đáng kinh ngạc, ba người chúng tôi tự nhận không phải đối thủ".
"Nếu cậu muốn đích thân đến Vân Đỉnh Thiên Cung thì mời đi theo tôi".
Dứt lời, ông ta vung tay áo lên, đám mây phía sau như bị một chiếc chổi khổng lồ vô hình quét đi, bắt đầu tách ra hai bên, một thông đạo hình tròn như ẩn như hiện.
Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, đang định phân phó Tây Huyền và Thường Phong vào cùng, nhưng đúng lúc này, Càn Khôn Luyện Thần Ấn trong thần phủ của cậu khẽ rung lên. Nói một cách chính xác là Chân Vũ Trảm Thần Trận trong thần phủ của cậu đang phát ra dao động rất khẽ.
"Hử?".
Cậu đanh mắt lại.
"Có người đang thăm dò trận pháp ở đâu?".