Hóa thần là một trong những chủ đề trò chuyện không thể tránh khỏi của thiên hà Ngân Hà và thiên hà Xích Minh. Ở hai thiên hà xa xôi hẻo lánh này, hóa thần là cao thủ mạnh nhất của cả thiên hà, chấp chưởng một khu vực, tọa trấn vô địch!
Nhưng ở dải Ngân Hà, hóa thần giả như Dương Diệt Sinh đã có thể dùng uy hóa thần diệt liên tục năm tông phái cường tộc ở dải Ngân Hà. Tiêu Thiên Thần có tu vi hóa thần nhất phẩm ẩn nhẫn hơn vạn năm, vừa xuất hiện là kinh động lòng người.
Bây giờ, cuối cùng Diệp Thiên đã băng qua một thiên hà, đứng ở phía đối lập với hóa thần một lần nữa. Lần này, cậu sẽ đối mặt với năm vị hóa thần đến từ thế giới trung tâm Ngân Hà.
“Vân Đỉnh Thiên Cung!”.
Trong con đường không gian dẫn đến sao Long Vẫn, Diệp Thiên chắp tay sau lưng, khẽ giọng lẩm bẩm.
Ở sau lưng cậu, hai người Tây Huyền và Thường Phong đứng sóng vai nhau, đi hai bên Diệp Thiên. Đến bây giờ bọn họ mới chân chính nhận rõ địa vị của mình.
Diệp Thiên ở đây, chắc chắn Diệp Thiên là chủ đạo, còn bọn họ chỉ có thể là trợ thủ!
Tất cả không phải vì thân phận và bối cảnh của Diệp Thiên, mà là vì thực lực tuyệt đối!
Lúc còn là nguyên anh nhất phẩm, Diệp Thiên đã có thể một mình càn quét một vị hóa thần giả và năm vị nguyên anh thần phẩm một cách nhẹ nhàng, chém phân thân thần hồn của Mão Hỏa mà không phí sức lực.
Bây giờ, Diệp Thiên đã đạt đến nguyên anh tứ phẩm, ai biết được sức chiến đấu của cậu đã trưởng thành đến mức nào?
Đặc biệt là bọn họ cảm giác được sự áp bức thoắt ẩn thoắt hiện trên người Diệp Thiên, càng khiến bọn họ cảm thấy mình không sánh bằng, ngoài sự kinh ngạc thì còn kính nể vị điện chủ này hơn.
“Ra đây đi!”.
Đúng lúc này, Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, tay nắm hờ không trung trước mặt, trong mắt cậu lóe lên quang ấn hình hoa sen màu tím. Sau đó, thần hồn của Âu Dương Kiệt bị Diệp Thiên kéo ra, nắm trong tay.
“Vẫn quy tắc cũ, tôi hỏi, ông đáp!”.
Ánh mắt Diệp Thiên hờ hững, Âu Dương Kiệt không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn run rẩy gật đầu.
“Sao Long Vẫn có con đường không gian thông đến Vân Đỉnh Thiên Cung, vậy sao Long Vẫn cũng có người của Vân Đỉnh Thiên Cung tọa trấn đúng không?”.
Âu Dương Kiệt do dự một lúc, cuối cùng trả lời: “Phải!”.
“Con đường không gian của sao Long Vẫn có một phân đà của Vân Đỉnh Thiên Cung, tổng cộng có ba vị trưởng lão khách khanh tọa trấn!”.
“Ba vị trưởng lão khách khanh này đều có thực lực hóa thần nhất phẩm!”.
Nghe vậy, đôi mắt Tây Huyền và Thường Phong lóe sáng, vô cùng ngạc nhiên.
Trên sao Viêm, Vân Đỉnh Thiên Cung để lại sáu vị trấn phủ sứ, trong đó có một vị hóa thần giả và năm vị nguyên anh thần phẩm. Bây giờ trên sao Long Vẫn còn có ba vị trưởng lão khách khanh của Vân Đỉnh Thiên Cung, hơn nữa còn có đến ba vị hóa thần nhất phẩm mạnh hơn sáu vị trấn phủ sứ ở trên sao Viêm, đây là khái niệm gì?
Một vị hóa thần đã đủ để chấn động thiên hà Xích Minh, càn quét chư thiên. Vân Đỉnh Thiên Cung ngoại trừ năm vị cung chủ cảnh giới hóa thần ra, dưới trướng còn có ba vị hóa thần nhất phẩm, đúng là đáng sợ!
Không nói gì khác, nếu không có Diệp Thiên ở đây, e rằng hai người họ còn chưa có tư cách được gặp năm vị cung chủ Vân Đỉnh Thiên Cung đã bị ba vị hóa thần nhất phẩm chặn ngoài cửa.
Nội tình của Vân Đỉnh Thiên Cung thực sự đáng sợ!
Nhưng tâm tư của hai người lại thay đổi nhanh chóng, nhớ ra lại lịch của Vân Đỉnh Thiên Cung.
Vân Đỉnh Thiên Cung có nhiều cao thủ tọa trấn như vậy, chỉ riêng hóa thần đã có tám người. Thực lực như vậy mà lại không thể đặt chân ở thế giới trung tâm Ngân Hà, chỉ có thể giống như con chó lang thang, chạy đến thiên hà Xích Minh xa xôi cắm rễ.
Thế giới trung tâm Ngân Hà rốt cuộc còn đáng sợ đến mức nào, có lẽ nói là địa ngục Tu La cũng không có gì quá.
Chỉ có Diệp Thiên là vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ nhếch lên nụ cười giễu cợt.
“Ba vị hóa thần tọa trấn, uy thế cũng lớn thật!”.
Cậu liếc về phía thần hồn của Âu Dương Kiệt, giống như có thể nhìn thấu tâm tư của ông ta, khiến ông ta không rét mà run.
“Nhưng sao trước đó ông không nói hết cho tôi?”.
Diệp Thiên mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Nói cách khác, ông cố tình không nói với tôi, nghĩ rằng dẫn tôi đến sao Long Vẫn đối diện với ba vị hóa thần, tôi sẽ bị bọn họ giết, từ đó ông sẽ được cứu phải không?”.
Âu Dương Kiệt kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời. Quả thật lúc trước ông ta đã nghĩ như vậy. Bởi vì theo ông ta thấy Diệp Thiên tuy có thể giết chết ông ta và mười mấy tu sĩ tiên thiên dễ dàng, nhưng nhất định không phải đối thủ của hóa thần.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên đến sao Long Vẫn tìm ba vị trưởng lão khách khanh thì sẽ là tự sa đầu vào lưới, ông ta cũng sẽ có được đường sống.
Chỉ là ông ta bị trấn áp trong thế giới độc lập của Càn Khôn Luyện Thần Ấn, không biết sau này Diệp Thiên đã giết sáu vị trấn phủ sứ, chém phân thân thần hồn của Mão Hỏa.
Nếu ông ta biết, chắc chắn lúc này sẽ vô cùng tuyệt vọng!
Bây giờ, ông ta chỉ có nỗi sợ bị Diệp Thiên nhìn thấu tâm tư, sợ Diệp Thiên không vui sẽ đánh nát thần hồn ông ta tại đây.
Nhìn vẻ mặt của Âu Dương Kiệt, Diệp Thiên khịt mũi.
“Không cần căng thẳng, tôi đã nói sẽ bóp nát thần hồn của ông trước mặt năm vị cung chủ!”.
“Trước lúc đó, tôi sẽ không giết ông”.
“Tiếp đến, ông hãy mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, ba vị trưởng lão khách khanh mà ông nghĩ có thể cứu được ông sẽ có kết cục gì”.
Cậu nói xong khẽ vung tay, ném thần hồn của Âu Dương Kiệt ra sau lưng, được Thường Phong tóm chặt.
“Trông giữ ông ta cho tôi, kịch hay sắp bắt đầu rồi!”.
Cậu nói xong, con đường không gian phía trước đã tới phía cuối màn sáng. Cậu bước tới một bước, nhảy vọt lên cao, lao ra ngoài màn sáng.
Tây Huyền và Thường Phong không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo bước chân Diệp Thiên.
Vừa ra khỏi con đường không gian, bọn họ đã nhìn thấy một tòa thành to lớn, đứng lặng ở nơi cách lối ra một cây số.
Tòa thành này không nằm trên mặt đất mà treo lơ lửng giữa không trung, nối liền với vận khí trên không trung, trông có vẻ khí thế rộng lớn, giống như tiên cảnh thiên cung.
Tòa thành đó chính là phân đà của Vân Đỉnh Thiên Cung ở sao Long Vẫn, mô phỏng theo Vân Đỉnh Thiên Cung. Diệp Thiên đã đến gần vòng ngoài của tòa thành.
Trên sân luyện võ rộng lớn trong thành, ba người đàn ông đứng tuổi ngồi trên đài cao, khí thế như vực sâu, ánh mắt cao ngạo, từ trên cao nhìn các đệ tử đang so đấu kịch liệt ở bên dưới.
Hôm nay là đại hội chiêu mộ đệ tử nội môn mỗi năm một lần của Vân Đỉnh Thiên Cung. Tổng bộ Vân Đỉnh Thiên Cung sẽ chọn ra mười đệ tử vào nội môn, ngoài ra mỗi phân đà ở bên ngoài cũng sẽ tuyển chọn ba đệ tử vào tổng bộ Vân Đỉnh Thiên Cung.
Bây giờ những đệ tử trẻ tuổi ở bên dưới đang cạnh tranh quyết liệt giành ba vị trí này.
Trận đấu trên sân càng lúc càng gay cấn, hai tu sĩ trẻ tuổi tu vi kim đan nhất phẩm đánh có qua có lại. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, đánh đến mức gạch lót sàn được làm bằng chất liệu đặc biệt cũng có dấu hiệu nứt vỡ.
Các nữ đệ tử ở xung quanh mắt lóe sáng, vì hai người này là thiên tài nổi danh nhất ở phân đà sao Long Vẫn, ngay cả tổng bộ Vân Đỉnh Thiên Cung cũng vô cùng coi trọng.
Khi hai người này sắp dùng chiêu cuối cùng phân thắng thua, một giọng nói như sấm từ cửu thiên kèm theo một luồng sức mạnh đáng sợ vang lên từ chân trời.
Tất cả đệ tử ở sân luyện võ đều rùng mình, sau đó đồng loạt ngã xuống đất. Hai đệ tử thiên tài tu vi kim đan nhất phẩm cũng lộ vẻ kinh hãi, bị luồng sức mạnh đó đè cho quỳ rạp xuống đất, không còn oai phong như trước nữa.
Giọng nói đó lọt vào tai mỗi người, đánh thẳng vào linh hồn.
“Diệp Lăng Thiên ở dải Ngân Hà đặc biệt đến đây mượn dùng con đường không gian!”.
“Kẻ nào chặn đường, giết!”.