“Long Phượng Bản Nguyên Đan?”.
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lạc Tông Diễm, Diệp Thiên cũng thay đổi sắc mặt.
“Đó là gì vậy ạ?”.
Miệng thì hỏi, nhưng ánh mắt cậu cứ dính chặt lấy quả cầu ánh sáng khổng lồ do long phượng kết hợp kia, mang theo sự khác thường.
Bởi vì lúc này, chân lực hỗn độn trong người cậu thực sự quá sôi nổi, dường như đang thôi thúc cậu lại gần Long Phượng Bản Nguyên Đan kia.
Thứ này có sức hấp dẫn chí mạng với chân lực hỗn độn.
Giọng nói của Lạc Tông Diễm lại vang lên trong thần phủ của Diệp Thiên.
“Long Phượng Bản Nguyên Đan chính là kết quả thần kỳ được sinh ra sau khi kết hợp sức mạnh bản nguyên của Chân Long Chân Phượng”.
“Trong vũ trụ có rất nhiều chủng tộc tồn tại cộng sinh, cũng có không ít chủng tộc đối địch với nhau”.
“Chân Long Chân Phượng thực ra là đối lập với nhau, hai chủng tộc từ thuở sinh ra đã có mối quan hệ đối địch, có sự cạnh tranh rất cao, một khi cường giả của hai chủng tộc đụng độ nhau thì kiểu ra cũng xảy ra một trận chiến”.
Chỉ nghe Lạc Tông Diễm nói tiếp: “Nhưng vũ trụ rộng lớn có muôn vàn chuyện thần kỳ, tương khắc cũng đi kèm tương sinh. Hình như hơn triệu năm trước, một Chân Long và Chân Phượng thành niên đã phạm sai lầm lớn của hai chủng tộc, rơi vào lưới tình, quyết ở bên nhau, trở thành cặp đạo lữ khác loài nhất trong giới tu tiên”.
“Vì chuyện này mà bọn họ bị chủng tộc Chân Long và Chân Phượng coi là nỗi sỉ nhục, đuổi giết khắp trời Nam đất Bắc, khiến bọn họ phải tháo chạy khắp các thiên hà”.
“Nhưng hai người vẫn không sờn lòng, dù phải gánh chịu tội danh tày trời như vậy vẫn kiên trì bên nhau, không xa không rời. Cuối cùng, hai người được coi là sự kết hợp chủng tộc thiên địch tuyệt đối, nhưng bọn họ không hề sinh con”.
“Khoảnh khắc hai người kết hợp, sức mạnh bản nguyên tinh túy nhất trong người bọn họ dẫn dắt lẫn nhau, thay đổi lẫn nhau, cuối cùng hình thành một quả cầu năng lượng cực kì to lớn”.
“Do bề ngoài của quả cầu năng lượng này rất giống nội đan ma thú, nên hậu nhân còn gọi đó là Long Phượng Bản Nguyên Đan”.
Thân hình của Lạc Tông Diễm lóe lên, linh hồn đã rời khỏi thần phủ của Diệp Thiên, xuất hiện trên hư không của thành Long Phượng, đôi mắt sâu thẳm nhìn quả cầu ánh sáng đang lơ lửng kia.
“Long Phượng Bản Nguyên Đan không có quá nhiều tác dụng với chủng tộc Ma Thú, bởi vì đây là sự kết hợp của sức mạnh bản nguyên giữa Chân Long Chân Phượng, bất cứ loài ma thú nào cũng không thể hấp thu sức mạnh của nó. Nếu cưỡng chế làm vậy thì sẽ bị nổ tan xác mà chết”.
“Nhưng đối với tu sĩ của các quần xã khác thì là đồ đại bổ, nhất là tu sĩ loài người. Nếu có một viên Long Phượng Bản Nguyên Đan thì chẳng khác nào có được một kho báu khổng lồ, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực trong thời gian ngắn”.
“Đương nhiên, với kiểu thăng cấp này, thực lực càng cao thì hiệu quả sẽ càng yếu, Theo ghi chép tôi đọc được trong sách cổ thì Long Phượng Bản Nguyên Đan có hiệu quả nhất với tu sĩ cảnh giới nguyên anh, có thể khiến đẳng cấp của tu sĩ nguyên anh tăng vọt”.
Nói đến đây, bà ấy lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ cảm khái.
“Long Phượng Bản Nguyên Đan là chí bảo thiên địa cực kì hiếm gặp trong cả vũ trụ, do thứ này cần sự kết hợp thành tâm thành ý của hai Chân Long Chân Phượng, đây vốn đã là chuyện khác với lẽ thường”.
“Không ngờ trên tinh cầu này lại có sự tồn tại của nó”.
“Theo suy đoán của tôi, có lẽ Chân Long Chân Phượng từng giáng xuống thành phố này, hơn nữa còn là một đôi đạo lữ yêu nhau thật lòng. Bọn họ đã kết hợp với nhau ở đây, sinh ra Long Phượng Bản Nguyên Đan, để che tai mắt người khác, tránh sự truy sát của tộc nhân, bọn họ đã phong ấn Long Phượng Bản Nguyên Đan dưới lòng đất của thành phố này”.
“Do thời gian bào mòn, phong ấn mất đi tác dụng, mà chân lực hỗn độn có cảm ứng nhạy bén nhất với những kì trân dị bảo trên đời, nên cậu mới phát hiện ra sự khác thường ở sâu dưới lòng đất của thành phố này, và đánh thức nó”.
Suy đoán của Lạc Tông Diễm rất gần với chân tướng, năm đó đúng là có một đôi đạo lữ Chân Long Chân Phượng giáng xuống sao Viêm, yêu nhau kết hợp ở đây, thế nên thành phố này mới có tên là “thành Long Phượng”.
Và Long Phượng Bản Nguyên Đan này chính là linh bảo thiên địa được sinh ra sau khi hai người song tu kết hợp, rồi được họ giấu ở đây.
Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, trong đầu chắt lọc rất nhiều thông tin.
“Sản phẩm do Chân Long Chân Phượng kết hợp với nhau có tác dụng lớn nhất với tu sĩ cảnh giới nguyên anh?”.
Cậu đưa tay sờ mũi, ánh mắt sáng rực.
Cậu có thể cảm nhận được thứ này có sức thu hút rất lớn đối với chân lực hỗn độn. Theo cậu thấy, chỉ cần chân lực hỗn độn hấp thu Long Phượng Bản Nguyên Đan thì thực lực cảnh giới của cậu sẽ có thể lên một tầm cao mới, chân lực hỗn độn cũng sẽ trở nên mạnh hơn.
Bây giờ, năm hóa thần của Vấn Đỉnh Thiên Cung đang xếp hàng chờ, ai nấy đều là đối thủ đáng gờm, cậu đang rất cần phương pháp tăng cường thực lực, mà Long Phượng Bản Nguyên Đan này rõ ràng là món quà lớn được dâng tới trước mặt cậu.
Đúng lúc cậu đang suy tư, bỗng có vô số tiếng phá không vang lên, từng luồng khí tức mạnh mẽ uyên thâm từ bốn phương tám hướng tề tựu ở thành Long Phượng.
Những khí tức này, yếu nhất là kim đan ngũ phẩm, mạnh nhất là nguyên anh lục phẩm. Rõ ràng những người này đều ẩn náu ở xung quanh đống đổ nát của thành Long Phượng, do áp lực của Vấn Đỉnh Thiên Cung mà không dám lộ mặt.
Nhưng bây giờ, Long Phượng Bản Nguyên Đan xuất hiện, dao động sức mạnh mạnh mẽ của nó lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ, khiến bọn họ tưởng là thiên tài bảo địa gì đó hiện thế.
Trước giờ đây luôn là dịp mà các tu sĩ cường giả bon chen giành giật, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội có được dị bảo.
Có không dưới 30 tu sĩ cường giả túa về phía này, vị nguyên anh lục phẩm kia có tu vi mạnh nhất, tốc độ cũng nhanh nhất, chỉ trong chớp mắt đã xông tới trước Long Phượng Bản Nguyên Đan, giơ tay lên chộp về phía quả cầu ánh sáng đang tỏa ra ánh vàng lấp lánh ở chính giữa.
"Dị bảo này là của tôi!".
Lão vui mừng reo lên, tuy lão không biết rốt cuộc thứ này là gì, có tác dụng gì với lão, nhưng bây giờ lão chỉ muốn lấy được thứ này bằng mọi giá.
Các tu sĩ cường giả đuổi theo đằng sau thấy thế, đồng tử liền co lại, tỏ vẻ không cam lòng.
"Khốn kiếp, lại để lão già Hồ Xuân Lai này hớt tay trên rồi".
Tuy mọi người tỏ vẻ bất mãn, nhưng nhiều hơn là kiêng dè, bởi vì nguyên anh lục phẩm tên Hồ Xuân Lai này ở sao Viêm thành danh đã lâu, còn mấy lần thoát khỏi sự truy sát của Vấn Đỉnh Thiên Cung, hiển nhiên không phải người mà bọn họ có thể so bì được.
Mắt thấy Long Phượng Bản Nguyên Đan sắp rơi vào tay Hồ Xuân Lai, đúng lúc này, một bóng dáng bỗng hiện ra bên cạnh lão một cách quỷ dị, sau đó giơ bàn chân lên, nhẹ nhàng giẫm xuống bả vai lão.
"Bốp!".
Trong chớp mắt, Hồ Xuân Lai biến sắc, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ đè xuống, vùi lão vào đống đổ nát ở bên dưới.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, đến khi hoàn hồn, chỉ thấy một bàn tay thon dài trắng nõn đã chìa ra, chộp lấy quả cầu ánh sáng màu vàng kia.
"Xin lỗi nhé, thứ này là của tôi".
Diệp Thiên ngoảnh đầu lại nhìn đám tu sĩ, rồi toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóc.