Người đam mê võ thuật như ông ta thích nhất là được giao đấu đọ sức với người khác để chứng minh tu vi võ học của bản thân.
“Chú hai, đừng có làm bừa, cậu Diệp là khách quý của nhà họ Hàn chúng ta, và cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Uyển!”.
Hai mắt Hàn Phong trầm lại, ông ấy nhắc nhở, nhưng trong lòng cũng dấy lên một chút nghi ngờ.
Buổi tối hôm đó Diệp Thiên cứu được Hàn Uyển, tuy đã nâng được khối thép nặng hàng tấn một cách đơn giản và dễ dàng, nhưng cũng chưa chắc đã là một vị chí tôn võ thuật như ông ấy phán đoán về Diệp Thiên.
Hoa Hạ là nơi đất thiêng nhiều người giỏi, cũng có rất nhiều nhân tài kiệt suất, như một số cao thủ của Thái Cực Tông, cho dù tu vi chưa đạt đến cấp chí tôn võ thuật, nhưng cũng đủ để dễ dàng hóa giải lực mạnh của vật nặng từ trên cao rơi xuống, nhiều cao thủ ngoại đạo được tập luyện đặc biệt cũng có thể làm được điều này.
Người như vậy tuy nhìn thì giống như có thể dễ dàng nâng được vật nặng như ở bậc chí tôn võ thuật, nhưng thực ra thực lực của họ kém xa so với chí tôn võ thuật, sức chiến đấu căn bản không cùng đẳng cấp, cao thủ võ cổ truyền ở cấp tông tượng cũng đều có thể dễ dàng đánh gục họ.
Hơn nữa người như Diệp Thiên, một chí tôn võ thuật mới 17, 18 tuổi quả thực là một điều vô cùng kinh khủng, đừng nói là Hàn Vân không tin, cho dù người khác nói cho ông ấy có một chí tôn võ thuật ở độ tuổi chưa đến 20 thì e rằng ông ấy cũng sẽ không tin.
Nhưng nghĩ đến việc Diệp Thiên sắp đến nhà họ Hàn, ông ấy đành gác việc nghi ngờ lại, cho dù Diệp Thiên chưa chắc đã là một vị chí tôn võ thuật, nhưng ít nhất cũng được coi là một nhân vật tầm cỡ, còn là ân nhân cứu mạng của Hàn Uyển, ông ấy lo lắng Hàn Vân không biết lịch sự, sẽ làm tổn hại đến hòa khí của Diệp Thiên và nhà họ Hàn, nên lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Vân không tỏ rõ quan điểm, đang định nói gì đó thì quản gia đã đến thông báo.
“Ông cả, ông hai, cậu Diệp đã đến rồi ạ!”.
Hàn Phong nghe thấy lập tức đứng dậy, vội vàng cùng Hàn Uyển ra cửa nghênh đón.
Ánh mắt Hàn Vân tỏ vẻ hứng khởi, ông ta cười thầm: “Cuối cùng cũng đến!”.
Diệp Thiên mặc một bộ đồ giản dị, được người giúp việc của nhà họ Hàn đưa đến bên trong khu vực biệt thự thì thấy Hàn Phong và Hàn Uyển đã đứng chờ sẵn ở cửa.
“Cậu Diệp, được cậu ghé thăm đúng là vinh hạnh cho nhà họ Hàn chúng tôi!”.
“Tôi là Hàn Phong, rất vui vì cậu đã tới!”.
Hàn Phong tươi cười niềm nở, ông ấy là gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn thậm chí ở tỉnh Xuyên có địa vị rất cao, nhưng lúc này lại như một người bình thường đang tiếp đón người bạn cũ.
Hàn Uyển đứng bên cạnh, miệng nở nụ cười, lịch sự cúi người chào Diệp Thiên.
“Chú Hàn khách sáo rồi!”
Khi Diệp Thiên đến đây, đã thông qua Ngô Quảng Phú thăm dò một chút về nhà họ Hàn.
“Chú hai, đừng có làm bừa, cậu Diệp là khách quý của nhà họ Hàn chúng ta, và cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Uyển!”.
Hai mắt Hàn Phong trầm lại, ông ấy nhắc nhở, nhưng trong lòng cũng dấy lên một chút nghi ngờ.
Buổi tối hôm đó Diệp Thiên cứu được Hàn Uyển, tuy đã nâng được khối thép nặng hàng tấn một cách đơn giản và dễ dàng, nhưng cũng chưa chắc đã là một vị chí tôn võ thuật như ông ấy phán đoán về Diệp Thiên.
Hoa Hạ là nơi đất thiêng nhiều người giỏi, cũng có rất nhiều nhân tài kiệt suất, như một số cao thủ của Thái Cực Tông, cho dù tu vi chưa đạt đến cấp chí tôn võ thuật, nhưng cũng đủ để dễ dàng hóa giải lực mạnh của vật nặng từ trên cao rơi xuống, nhiều cao thủ ngoại đạo được tập luyện đặc biệt cũng có thể làm được điều này.
Người như vậy tuy nhìn thì giống như có thể dễ dàng nâng được vật nặng như ở bậc chí tôn võ thuật, nhưng thực ra thực lực của họ kém xa so với chí tôn võ thuật, sức chiến đấu căn bản không cùng đẳng cấp, cao thủ võ cổ truyền ở cấp tông tượng cũng đều có thể dễ dàng đánh gục họ.
Hơn nữa người như Diệp Thiên, một chí tôn võ thuật mới 17, 18 tuổi quả thực là một điều vô cùng kinh khủng, đừng nói là Hàn Vân không tin, cho dù người khác nói cho ông ấy có một chí tôn võ thuật ở độ tuổi chưa đến 20 thì e rằng ông ấy cũng sẽ không tin.
Nhưng nghĩ đến việc Diệp Thiên sắp đến nhà họ Hàn, ông ấy đành gác việc nghi ngờ lại, cho dù Diệp Thiên chưa chắc đã là một vị chí tôn võ thuật, nhưng ít nhất cũng được coi là một nhân vật tầm cỡ, còn là ân nhân cứu mạng của Hàn Uyển, ông ấy lo lắng Hàn Vân không biết lịch sự, sẽ làm tổn hại đến hòa khí của Diệp Thiên và nhà họ Hàn, nên lên tiếng nhắc nhở.
Hàn Vân không tỏ rõ quan điểm, đang định nói gì đó thì quản gia đã đến thông báo.
“Ông cả, ông hai, cậu Diệp đã đến rồi ạ!”.
Hàn Phong nghe thấy lập tức đứng dậy, vội vàng cùng Hàn Uyển ra cửa nghênh đón.
Ánh mắt Hàn Vân tỏ vẻ hứng khởi, ông ta cười thầm: “Cuối cùng cũng đến!”.
Diệp Thiên mặc một bộ đồ giản dị, được người giúp việc của nhà họ Hàn đưa đến bên trong khu vực biệt thự thì thấy Hàn Phong và Hàn Uyển đã đứng chờ sẵn ở cửa.
“Cậu Diệp, được cậu ghé thăm đúng là vinh hạnh cho nhà họ Hàn chúng tôi!”.
“Tôi là Hàn Phong, rất vui vì cậu đã tới!”.
Hàn Phong tươi cười niềm nở, ông ấy là gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn thậm chí ở tỉnh Xuyên có địa vị rất cao, nhưng lúc này lại như một người bình thường đang tiếp đón người bạn cũ.
Hàn Uyển đứng bên cạnh, miệng nở nụ cười, lịch sự cúi người chào Diệp Thiên.
“Chú Hàn khách sáo rồi!”
Khi Diệp Thiên đến đây, đã thông qua Ngô Quảng Phú thăm dò một chút về nhà họ Hàn.