Trong Thương Minh Giới, Diệp Thiên thành công tu luyện Vạn Cổ Hỗn Độn Thể dưới sự chỉ dẫn của Cổ Cận Hồn. Mặc dù Vạn Cổ Hỗn Độn Thể chưa viên mãn, bởi vì thiếu mất một vài nguyên liệu cần thiết, còn có khuyết điểm ở trình độ nhất định, nhưng tu vi xác thịt lúc này của Diệp Thiên đã vượt qua đạo thể trường sinh.
Thương Minh Quyền là một trong những thần thông diễn sinh của Vạn Cổ Hỗn Độn Thể.
“Vù!”.
Nắm đấm hầu như hóa thành bóng tối hư vô của Diệp Thiên nhẹ nhàng ấn vào hư không. Một tiếng động nặng nề vang lên, sau đó bọn họ nhìn thấy một làn sóng lan ra xung quanh nắm đấm gần như hư vô của Diệp Thiên.
Đứng mũi chịu sào là thế giới băng tuyết còn chưa tan đi ở xung quanh, chỉ chạm vào làn sóng đó chút ít đã bị ăn mòn, nuốt chửng, hóa thành hư vô.
Trong kết giới sức mạnh do Tam Kiếp lão nhân dựng lên giống như bỗng dưng xuất hiện một hố đen khổng lồ, băng tuyết đầy trời hoàn toàn biến mất, ngay cả thời gian, không gian cũng rơi vào trong đó, không còn ý nghĩa tồn tại.
Sức mạnh một quyền này có thể hóa thương minh vũ trụ!
Dưới thương minh, mọi thứ đều hóa hư vô, dưới thương minh, chỉ còn lại hỗn độn vô tận!
“Cái gì?”.
Thanh Sam trưởng lão nghiêm nghị, trong tầm nhìn của ông ta, Bách Hoa Băng Thiên Táng không những hoàn toàn bị cắn nuốt, mà cứ bị cắn nuốt một trượng, con sóng hắc ám lại tăng nhanh tốc độ hơn. Chỉ trong máy nhịp thở, con sóng hắc ám đã vượt qua trăm lần tốc độ âm thanh, hơn nữa còn dần dần nâng cao, lao về phía ông ta.
Đây là sức mạnh khó mà hình dung được, cho dù ông ta có thần niệm mạnh mẽ, chân lực cô đọng, nhưng ông ta cũng có cảm giác nếu mình bị nuốt vào trong luồng sức mạnh đáng sợ này thì cũng hóa thành hư vô giống như thế giới băng tuyết đó, biến mất khỏi thế gian.
Ông ta không thể chống lại luồng sức mạnh này, nói cách khác, ông ta không biết rốt cuộc sức mạnh thế nào mới có thể đối kháng với nó.
Cho dù có thì cũng không phải ông ta!
“Soạt!”.
Trong lúc ông ta hoảng hốt, sức mạnh thần niệm của ông ta đã dựng lên ba lớp phòng ngự kiên cố trước người. Đây là tuyệt học phòng ngự của Thái Sơ Thần Đạo Môn, tên là Tam Kiếp Thuẫn, do Tam Kiếp lão nhân sáng tạo ra.
Trong Thái Sơ Thần Đạo Môn, số ba này đại diện cho đại thiên thế giới, đại diện vạn vật sinh sôi. Ba chiếc khiên phòng ngự cũng có nghĩa phòng ngự được mọi thứ, chống đỡ muôn vàn đòn tấn công.
Ông ta với tu vi độ kiếp thần phẩm sử dụng ra càng có thể xưng là hoàn hảo không sai sót. Cho dù một thiên hà vũ trụ nổ tung, ông ta cũng có thể bảo vệ mình không bị thương.
Nhưng lần này, Tam Kiếp Thuẫn được xưng là phòng ngự tất cả đòn tấn công trên thiên hạ lại không thể thể hiện được lực phòng ngự vô thượng.
Lớp khiên ánh sáng đầu tiên chỉ kiên trì được mười mấy giây dưới sự ăn mòn của gợn sóng hắc ám, sau đó bị nuốt chửng, hoàn toàn biến mất.
Lớp khiên ánh sáng thứ hai kiên trì được lâu gấp đôi, nhưng cuối cùng vẫn bị gợn sóng hắc ám chui vào từ chính giữa, sau đó lan rộng ra xung quanh, bị đánh tan.
Lớp khiên ánh sáng thứ ba cuối cùng cũng có hiệu quả rõ ràng, khoảnh khắc đối chọi với gợn sóng hắc ám thì làm tóe ra tia sửa sức mạnh ngút trời. Cho dù đã qua mấy chục giây, mặc dù khiên ánh sáng dao động nhưng vẫn kiên cố, chắn làn sóng màu đen đó ở ngoài.
Không ít người chứng kiến cảnh này đều âm thầm kinh hãi. Diệp Thiên với tu vi thánh nhân nhất phẩm không kích hoạt tộc văn, cũng không kích hoạt tam hoa tụ đỉnh, chỉ dùng thân xác đơn thuần đánh ra một quyền đã dồn Thanh Sam trưởng lão đến mức phải dùng Tam Kiếp Thuẫn, thật sự đáng sợ.
Nhiều người âm thầm tưởng tượng, nếu Diệp Thiên còn thi triển tam hoa tụ đỉnh, hoặc tộc văn tộc họ Diệp thì còn là cảnh tượng như thế nào?
Trong khi mọi người suy đoán, trên đỉnh đầu Diệp Thiên bỗng có ba đóa hoa không màu đồng thời nở rộ.
Tam hoa tụ đỉnh!
Trong nháy mắt, khí tức sức mạnh của Diệp Thiên bỗng tăng vọt, gợn sóng hắc ám cũng to ra gấp đôi, từ một dòng suối nhỏ trước kia biến thánh con sóng hung dữ.
“Ầm!”.
Lớp phòng ngự cuối cùng của Tam Kiếp Thuẫn nổ tan thành đốm sáng, sau đó bị hư vô vô tận nuốt chửng. Thanh Sam trưởng lão mở to mắt, thần phủ chấn động mạnh, chỉ có thể nhìn sóng triều hắc ám cao to thét gào ập tới người mình, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
“Diệp tộc trưởng, xin hãy nương tay!”.
Một giọng nói đột nhiên vang lên, một giây trước khi Thanh Sam trưởng lão sắp bị sóng triều hắc ám đó nuốt chửng, sóng triều hắc ám dâng tràn giữa hư không đột nhiên dừng lại, cách Thanh Sam trưởng lão chỉ nửa thước.
Cánh tay phải của Diệp Thiên biến thành bóng tối lại trở về màu sao trời, hơi đè xuống dưới, chính cậu đã dừng sóng triều hắc ám vào thời khắc cuối.
Cậu quay sang nhìn Tam Kiếp lão nhân, ánh mắt chứa đựng vẻ thắc mắc.
Tam Kiếp lão nhân đứng dậy, sau đó chắp tay hành lễ với Diệp Thiên: “Diệp tộc trưởng không hổ danh là thiên kiêu tuyệt đại, hôm nay Thanh Sam đã bại dưới tay cậu, mong cậu nương tay, tha cho ông ta một mạng”.
“Chuyện Tiểu Mai kế nhiệm Thánh nữ, Thái Sơ Thần Đạo Môn chúng tôi sẽ từ bỏ, không nhắc tới nữa”.
Diệp Thiên nghe xong lập tức vẫy tay, sóng triều hắc ám đầy trời biến mất. Cánh tay phải của cậu cũng dần khôi phục trạng thái bình thường, không còn màu sao trời.
Thanh Sam trưởng lão đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, nhưng trước mặt nhiều anh hùng ở đây, ông ta làm sao có thể chấp nhận mình thua một hậu bối, lập tức lên tiếng: “Chưởng môn, tôi chưa thua!”.
Tam Kiếp lão nhân nhìn ông ta thật sâu, sau đó lắc đầu: “Ông lui xuống đi, không cần phải đấu tiếp nữa”.
“Bây giờ, độ kiếp thần phẩm không thể đối địch với cậu ta!”.
Thanh Sam trưởng lão rất không cam tâm, nhưng lời của Tam Kiếp lão nhân như thánh kinh, ông ta sao dám không nghe, chỉ đành lui xuống.
Diệp Thiên bước một bước trên không trung, quay lại bên cạnh Mai Nhược Lãnh và Lạc Tông Diễm. Cậu nhìn về phía Tam Kiếp lão nhân, chắp tay với ông ta.
“Ông là nguyên lão đỉnh cấp ở giới tu tiên vũ trụ, cũng là sư phụ của dì Lạc, tôi nên gọi ông một tiếng tiền bối!”.
“Nếu thắng thua đã quyết, chuyện ngày hôm nay coi như cho qua. Lễ kế vị Thánh nữ này cũng không cần tiếp tục nữa”.
“Tôi dẫn bọn họ đi trước!”.
Nói xong, Diệp Thiên định đưa Mai Nhược Lãnh và Lạc Tông Diễm rời đi.
Đúng lúc đó, Tam Kiếp lão nhân lại hô lên.
“Diệp tộc trưởng, chờ đã!”.
“Tôi chỉ từng nói, Tiểu Mai không kế nhiệm Thánh nữ Thái Sơ Thần Đạo Môn nữa, cậu có thể dẫn con bé rời đi”.
“Nhưng tôi chưa từng nói cậu có thể dẫn Lạc Tông Diễm đi”.
Nghe xong, ánh mắt Diệp Thiên lập tức nghiêm lại, vẻ mặt sầm xuống.
“Ông có ý gì?”.
Ánh mắt Tam Kiếp lão nhân nghiêm túc, không hề nhượng bộ, một bước đã đến phía trước Diệp Thiên. Hai người chỉ cách nhau mười mét, chỉ nghe ông ta nói tiếp: “Mặc dù Tiểu Mai là người được chọn làm Thánh nữ của tông tôi, nhưng chung quy cũng chưa kế nhiệm chức vị Thánh nữ, chưa được truyền thừa thần niệm của tổ tiên các đời Thái Sơ Thần Đạo Môn, do đó chúng tôi không thể trói buộc con bé”.
“Nhưng Lạc Tông Diễm thì khác, nó là Thánh nữ đời trước của Thái Sơ Thần Đạo Môn, có được truyền thừa thần niệm của nhiều tổ tiên trong tông môn, nhưng cuối cùng nó lại chọn từ bỏ tông môn, đi cùng thủy tổ tộc họ Diệp Diệp Kình Thương”.
“Nó đã chạy trốn mấy trăm nghìn năm, bây giờ quay lại Thái Sơ Thần Đạo Môn, sao chúng tôi có thể dễ dàng để nó rời đi?”.
Trong mắt Tam Kiếp lão nhân lóe lên ánh sáng, uy áp thần niệm đáng sợ lại dâng lên, mạnh hơn Thanh Sam trưởng lão gấp mấy lần.
“Hôm nay, chỉ có hai lựa chọn dành cho Lạc Tông Diễm, hoặc là quay về Thái Sơ Thần Đạo Môn tiếp tục đảm nhiệm chức vị Thánh nữ”.
“Hoặc là…”.
“… rút thần hồn, trả lại sức mạnh thần niệm của các tiên hiền tiền bối trong tông môn chúng tôi!”.