“Vụt”
Trong vũ trụ, một đường sáng màu đỏ giống như một ngôi sao nhỏ quét một đường dài trong không trung tới một địa điểm.
Đường sáng này chính là Diệp Thiên. Theo như Lạc Tông Diễm miêu tả thì giờ cậu đang tiếp cận phía Bắc của trung tâm ngân hàn. Ở đó chính là vị trí của Táng Tiên Đàm.
Trên đường đi, Diệp Thiên cũng cảm nhận được luồng khí tức cực mạnh. Mỗi một luồng khí tức đều đạt tới thánh nhân. Tất cả đều được phát ra từ phía Bắc. Càng gần khu vực này cậu càng cảm nhận được nhiều hơn.Tại các đường không gian, phi thuyền vũ trụ đều xuất hiện nhiều vô kể. Rõ ràng Táng Tiên Đàm mở ra lần này đã thu hút rất nhiều càng tu sĩ tập trung tới đây.
Các tu sĩ kỳ thánh nhân lúc sượt qua Diệp Thiên cũng phải kinh ngạc khi cảm nhận được khí tức của anh. Từ khi nào mà một người kỳ thần phẩm nguyên anh lại có thể càn quét trong không gian như thế này chứ?
Diệp Thiên thì chẳng bận tâm, chỉ lẳng lặng mở thần niệm, tạo thành vô số mạng lưới thần niệm vô hình.
Tầm một tiếng trôi qua, trước mắt Diệp Thiên chính là tinh không ngũ sắc. Tinh không này như rắc ánh sáng ra vũ trụ xung quanh nhìn vô cùng xinh đẹp.
Thế nhưng khi gần đến gần thì Diệp Thiên càng cảm nhận được khí tức chết chóc phát ra từ đây.
“Đây chính là Táng Tiên Đàm”, khi Diệp Thiên dừng lại thì Lạc Tông Diễm lên tiếng.
“Táng Tiên Đàm, không phải là một địa điểm cố định mà là một không gian độc lập do những guang thể phát ra này tập hợp tạo thành, giống như lớp màng sáng này vậy. Chỉ cần vượt qua nó thì mới thật sự bước vào Táng Tiên Đàm”.
Diệp Thiên gật đầu, điềm đạm định lao qua màng sáng ngũ sắc nhưng có vô số đĩa sáng nổi lơ lửng với kích cỡ khác nhau ở đây. Rõ ràng đây là những khu trại ở được tạo ra.
NHững khu doanh trại này giăng cờ khác nhau đại diện cho các thế lực tông môn khác nhau.Đây là nhưng doanh trại tạm thời do họ tạo ra để tạm ở đây.
Diệp Thiên liếc nhìn thì phát hiện ra có tới hơn 3,4 mươi tông môn. Hơn nữa trong mỗi doanh trại có ít nhất một vị kỳ thánh nhân, thậm chí còn thấy cả biểu tượng của Yêu Hoàng Điện và Chân Vũ Thánh Môn trong số những lá cờ kia.
Khủng khiếp quá.
“Xem ra, đối với các tu sĩ mà nói, Táng Tiên Đàm thật sự có sức hấp dẫn chí mạng với họ”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu thở dài: “Chỉ đáng tiếc không ai biết chuyến đi lần này không phải là chuyến đi tìm bảo bối mà là cuộc khởi đầu của một vụ diệt vong”.
Cậu không nhìn cờ của Yêu Hoàng Điện và Chân Vũ Thánh Môn nữa. Cả hai thế lực này đều có mối hận thù khó giải quyết đối với cậu. Nhất là Chân Vũ Thánh môn. Cậu hận họ tới tận xương tủy.
Thế nhưng cậu biết giờ vẫn không phải là lúc tiến hành quyết đấu với hai thế lực này. Giờ điều ưu tiên nhất là vấn đề về Hỗn Độn Đan Ma. Cậu chỉ muốn nhân lúc Hỗn Độn Đan Ma vẫn chưa thoát ra khỏi sự kiểm soát có thể ngăn chặn hắn lại.
Ánh sáng trên người cậu phát ra mãnh liệt hơn. Cậu lao qua màn sáng ngũ sắc.
Đúng lúc này một bóng hình từ một doanh trại dưới chân cậu đột nhiên lao lên với tốc độ cực nhanh chặn ngay trước mặt cậu.
“Người anh em, xin hãy dừng bước”, người này đội mũ mà vàng tím, mặc áo giáp với khuôn mặt cương nghị, lông mày quắc thước. Nhìn là biết có khí chất bất phàm.
Điều càng khiến Diệp Thiên ngạc nhiên hơn đó là thực lực của thanh niên này. Nhất phẩm thánh nhân.
Một tu sĩ kỳ thánh nhân thì chắc chắn là phải trải qua sự tích lũy hàng trăm nghìn năm mới có được. Những người có thể tu thành thánh nhân trong thời gian ngắn thì tất cả đều là những thiên tài tuyệt thế. Ví như Diệp Kinh Thương hay là Duẫn Tu Tuyệt vậy.
Những người trước đó Diệp Thiên bắt gặp như là các thiên kiêu của Chân Vũ Thánh Môn Lạc Tinh cùng với Phùng Thiên Mạch thì mạnh nhất cũng chỉ mới tới bát phẩm hóa thần. Thế nhưng dù mới như vậy thì cũng đã có thể vênh mặt với những người bằng trang lứa trong vũ trụ rồi.
Còn giờ đây, người thanh niên này đã đạt tới nhất phẩm thánh nhân. Dù là thực lực hay là thiên phú thì đều vượt xa đám người Lạc Tinh và Phùng Thiên Mạch đó.
Điều khiến Diệp Thiên không dám tin nữa đó là đối diện với người thanh niên này cậu có một sự cảm ứng đặc biệt khiến cho cậu không thể khinh thường thực lực của anh ta. Giống như một vị độ kiếp kim tiên vậy.
“Là do ảo giác của mình sao?”, cậu khẽ lầm bầm.
Đúng lúc cậu còn đang ngạc nhiên thì người thanh niên chỉ thản nhiên mỉm cười: “Người bạn, muốn tìm bảo bối là điều tốt nhưng Táng Tiên Đàm này nguy hiểm trập trùng, sát cơ ở bốn phía, không dễ gì mà lao vào thế đâu”
“Không bàn về những thứ khác, chỉ nói riêng tới bức màn ngũ sắc trước mặt này thôi thì đã cần tới tu vi ngũ phẩm hóa thần trở lên mới có thể vào được rồi. Dưới ngũ phẩm hóa thần mà lao vào thì chỉ thịt nát xương tan thôi. Tôi cũng có ý tốt mà, mong anh suy nghĩ lại”.
Người thanh niên không hề tỏ vẻ trịch thượng, uy hiếp hay chế nhạo mà chỉ điềm đạm lên tiếng. Diệp Thiên có thể nhận ra anh ta đang nhắc nhở mình.
“Cảm ơn đã nói cho tôi biết”, Diệp Thiên cũng mỉm cười: “Tôi bất đắc dĩ phải vào, hơn nữa màn ngũ sắc này không thể cản được tôi”
“Ồ”, người thanh niên nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ. Anh ta nhìn Diệp Thiên.
Giọng điệu của Diệp Thiên cũng rất điềm đạm, rõ ràng là cậu tự tin vào thực lực của bản thân. Nhưng anh ta không hiểu, một người mới đạt tới thần phẩm nguyên anh thì sao có thể không coi màn sáng ngũ sắc ra gì như vậy chứ.
Đúng lúc này có tiếng hừ vang lên từ phía dưới. Một bóng hình màu tím lướt qua. Trong nháy mắt một bóng hình kiều diễm xuất hiện bên cạnh người thanh niên.
Đó là một cô gái xinh đẹp. Cô gái mặc áo bào, phát ra thánh quang. Ánh sáng bao quanh cô ta, mang theo khí tức của hoàng tộc.
Thực lực của cô gái kém hơn của người thanh niên một chút nhưng cũng đã đạt tới thần phẩm hóa thần, hơn nữa còn không phải thần phẩm hóa thần bình thường.
Cô gái hừ giọng, nhìn người thanh niên và chau mày: “Diệp Huyền ca, đối với loại người không biết lượng sức mình này thì kệ đi”
“Lục trưởng lão đã truyền tin tới rồi, nói rằng đã xác định được vị trí mộ phủ của tiên tổ, ở đó phát ra sóng sức mạnh”.
“Lúc trưởng lão muốn chúng ta lập tức tới khu vực tập kết. Các thế lực tới Táng Tiên Đàm lần này đông quá, chúng ta phải lấy được đồ trước họ, vào trong mộ phủ để tránh có tình huống ngoại lệ”.
“Dù sao thì đây là những vật do ông tổ của Diệp tộc để lại, không thể để rơi vào tay những tông môn khác được", cô gái nói khiến cho ánh mắt của Diệp Thiên cũng phải dao động.
“Hai người là người của Diệp tộc trong tinh hà sao?”